Nhưng ngay sau đó, Lâm Sơ Tễ liền nhanh chóng buông tay, cậu ấy ngước mặt lên, nói với tôi: “Chuyện của Trần tiên sinh, cậu cứ yên tâm.”
Ánh mắt nhau chạm nhau, tôi lại nghe thấy Lâm Sơ Tễ nói tiếp: “Hắn sẽ không đến quấy rầy cậu nữa.”
Trong lòng tôi thầm vui mừng, cuối cùng cũng có một “quý ông” đến ra tay giúp đỡ tôi.
Tiểu Mạnh nói quả thật không sai, tôi không chỉ thoát khỏi Trần tiên sinh, mà còn không lo ảnh hưởng đến công việc.
Lâm Sơ Tễ đưa tay chọc vào ly rượu pha lê trong suốt trước mặt: “Cậu ngồi đây với tôi đi, đừng xuống dưới nữa, tôi sẽ boa thêm cho cậu.”
Tôi sững người một chút khi nghe câu nói ấy.
Thế này tính là gì?
Bồi rượu sao?
Tôi có cảm giác mình lại một lần nữa hạ thấp giới hạn của bản thân, vì tiền.
Nhưng ở lại đây uống rượu vẫn tốt hơn chạy tới chạy lui phục vụ, hơn nữa còn có cơ hội thử những loại rượu tôi chưa từng uống qua.
Tôi tự an ủi mình như thế, rồi gật đầu, mặt không cảm xúc đẩy chiếc xe rượu sang một bên, rồi đi đến bên cạnh Lâm Sơ Tễ.
Lâm Sơ Tễ không có làm gì khác, chỉ đơn giản bảo tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Không cần uống rượu, cũng không cần gượng cười lấy lòng, tôi nghe xong liền vui vẻ làm theo.
Lúc đầu, những người bên cạnh Lâm Sơ Tễ ai nấy đều lo chuyện của mình, nhưng khi thấy tôi ngồi xuống, họ lại đồng loạt im lặng.
Mà so với bọn họ, tôi còn trầm mặc hơn.
Lâm Sơ Tễ bất ngờ bật cười, vẫy tay với người đang hát: “Làm chuyện của các cậu đi.”
Trong số những người đang có mặt ở ghế lô, tôi nghe thấy Lâm Sơ Tễ gọi một người là “Anh.”
Người đàn ông kia nhìn Lâm Sơ Tễ một lúc, như thể đang xác định biểu cảm của cậu ấy có thay đổi hay không, rồi mới lặng lẽ ngồi xuống vị trí đối diện cách hơi xa chúng tôi một chút.
Và thế là chúng tôi cứ ngồi đó cả đêm.
Đúng vậy, không sai, Lâm Sơ Tễ không uống rượu, tôi cũng không uống, chúng tôi chỉ đơn giản ngồi đó cùng nhau.
Số rượu trên bàn đều bị đám người kia giải quyết hết.
Những người kia uống đến mơ màng liền nằm dài ra đó.
Bọn họ chơi đến ồn ào thật sự, ngay từ đầu tôi nghe thấy Lâm Sơ Tễ hình như có nói gì đó với tôi, nhưng lại không nghe rõ lắm.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, tôi chỉ có thể thấy bờ môi cậu ấy khẽ mấp máy.
Tôi hỏi lại, nhưng Lâm Sơ Tễ chỉ lắc đầu, sau đó không nói gì nữa.
Không ai biết rằng thính lực tai phải của tôi hơi kém, từ khi sinh ra đã nghe không rõ lắm.
Nếu ở nơi yên tĩnh thì còn đỡ, nhưng chỉ cần xung quanh ồn ào một chút, những gì tôi nghe được đều như tiếng thì thầm rời rạc.
Tôi chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai.
Vì muốn nghe rõ Lâm Sơ Tễ đang nói gì, tôi liền cố ý ngồi ở bên phải cậu ấy.
Lâm Sơ Tễ thỉnh thoảng sẽ mở điện thoại lướt vài cái.
Nhưng phần lớn thời gian, cậu ấy chỉ ngồi yên bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn vào một điểm nào đó đến thất thần.
Lâm Sơ Tễ hiện tại, so với trong ấn tượng của tôi thật sự không giống nhau chút nào. Trong ấn tượng của tôi, cậu ấy phải là một người "chúng tinh phủng nguyệt"*, nhưng hiện tại trông Lâm Sơ Tễ lại chẳng có vẻ gì là vui cả.
*Người có địa vị cao được nhiều người ngưỡng mộ, tôn kính.
Thật ra tôi cũng đã hơi mệt.
Dạo này liên tục làm việc trái giờ, tôi vẫn chưa quen lắm, ban ngày cũng ngủ không yên ổn.
Nếu vẫn luôn di chuyển thì còn đỡ, tôi có thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo, dựa vào trình tự đã định sẵn mà làm việc kiếm tiền.
Nhưng khi ngồi xuống chiếc ghế lô êm ái và ấm áp này, cơn mệt mỏi lập tức ập đến trong tôi.
Tiếng nhạc văng vẳng bên tai, ánh mắt tôi dừng lại trên ánh đèn phản chiếu qua ly rượu, tỏa ra những quầng sáng rực rỡ đủ sắc màu.
Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ…
Đến khi tỉnh lại, nhìn hòan cảnh chung quanh, tôi liền có chút ngây ngẩn.
Bên tai tôi có tiếng hít thở khe khẽ, vừa mở mắt ra tôi liền nhìn thấy một màn đêm đen kịt.
Dưới gáy tôi là một hình như là một thứ gì đó mềm mại.
Lần này tôi thực sự bị dọa sợ, tôi giật mình quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt Lâm Sơ Tễ lấp lánh trong bóng tối.
Cổ tôi hơi đau nhức, thời điểm tôi xoay đầu còn nghe thấy tiếng "rắc" khe khẽ vang lên.
Tôi xấu hổ đứng dậy, trong bóng tối ánh mắt tôi lặng lẽ đối diện với Lâm Sơ Tễ một giây, rồi vội vàng nói: "Thật sự xin lỗi, tôi lỡ ngủ quên mất."
Ghế lô quá tối, tôi vội vã tìm công tắc đèn, gấp đến mức suýt chút nữa vấp ngã.
Lâm Sơ Tễ nhìn tôi hoảng loạn như vậy liền vươn tay kéo tôi lại.
Tôi đứng thẳng người, trong lòng chỉ toàn là sự bối rối.
Tôi hoàn toàn không biết đêm qua mình đã làm gì...
Đầu tiên là đồng ý ngồi lại trên lầu bồi Lâm Sơ Tễ, nhưng sau đó lại ngủ quên.