Tôi Cũng Có Nhà

Chương 9

Tuy tôi không muốn nói vậy, nhưng hành vi của hắn đúng là như thế, việc hắn lợi dụng lúc tôi cúi xuống rót rượu mà ôm eo tôi không phải chỉ mới xảy ra một hai lần.

Nhưng mỗi lúc tôi nổi giận, Tiểu Mạnh đều khuyên tôi nhịn một chút, tốt nhất là chờ có quý ông hoặc quý cô thanh lịch nào đó ra tay giải vây cho tôi, nếu không đắc tội khách hàng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi.

Chỉ là, suốt hai tuần qua, những người khách đến quán bar người trước so với người sau lại càng quá đáng hơn.

Tạm thời tôi vẫn chưa thấy trong quán bar có vị “quý ông hoặc quý cô thanh lịch” nào như Tiểu Mạnh nói.

Ghế lô số 3 gọi mấy ly rượu vang màu sắc quyến rũ cùng với whiskey.

Tôi đã sớm thay xong bộ đồng phục trắng đen sạch sẽ, nhận khay rượu rồi đi lên lầu hai.

Gõ cửa bước vào, tôi hơi cúi người, chào hỏi với người bên trong: “Trần tiên sinh.” Vừa cẩn thận đặt từng ly rượu lên bàn.

Những chiếc ly được thiết kế tinh xảo này là lão bản đã bỏ ra một số tiền lớn để mua về, nếu làm vỡ chúng, tôi chắc chắn không thể đền nổi.

Ghế lô số 3 chỉ bật một nửa số đèn có trong phòng.

Bên trong chỉ có một vị khách duy nhất, đó là Trần tiên sinh, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Hôm nay hắn mặc sơ mi cùng quần tây, đeo một cặp kính gọng vàng, dựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, nâng cằm nhìn tôi.

“Thế nào, đã suy nghĩ về đề nghị của tôi chưa?”

Tôi hít sâu một hơi, nhớ đến cái gọi là “đề nghị” của hắn, chính là muốn dùng tiền mua thân thể tôi.

Tôi mỉm cười từ chối, đang định xoay người rời đi thì chợt nghe tiếng cửa mở.

Chưa kịp quay đầu, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Sao hôm nay lại chọn chỗ này?”

Đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt đã chạm phải ánh nhìn của Lâm Sơ Tễ.

Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo khoác nỉ dài màu đen, khiến làn da trông càng trắng sáng hơn bình thường.

Có lẽ vừa xuống xe nên chưa kịp cảm nhận cái lạnh, vừa vào cửa cậu ấy liền cởϊ áσ khoác, để lộ chiếc sơ mi giản dị bên trong. Nhìn Lâm Sơ Tễ thế nào cũng không giống một sinh viên.

Tôi không biết phải diễn tả cảm giác hiện giờ của mình ra sao.

Thành phố S rộng lớn như vậy, vậy mà chúng tôi lại có thể tình cờ gặp nhau ở đây.

Cả hai chúng tôi đều thoáng sững sờ trong giây lát.

Nhưng câu hỏi của Lâm Sơ Tễ rõ ràng không phải dành cho tôi.

Tôi là người phản ứng trước, hơi nghiêng người, khẽ gật đầu với cậu ấy xem như chào hỏi.

Chợt nhớ đến công việc của mình, tôi bèn hỏi: “Xin hỏi ngài cần dùng gì ạ?”

Thực ra bây giờ vẫn chưa quá khuya, trên sân khấu có ca sĩ đang hát một bài nhạc nhẹ, không khí trong quán cũng không quá ồn ào.

Những nhân viên phục vụ như tôi lặng lẽ và nhanh nhẹn di chuyển giữa quầy bar và các bàn khách.

Dù thời gian làm việc ở quán bar chưa lâu, nhưng tôi đã gặp đủ kiểu người, đến giờ cũng có thể cân bằng tâm lý rồi.

Vì vậy, lúc này tôi không thấy ngại ngùng gì cả, suy cho cùng, kiếm tiền không có gì đáng xấu hổ.

Lâm Sơ Tễ do dự trong giây lát, cuối cùng không gọi gì cả.

Càng về khuya, khách càng đông lên, tôi bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Lần nữa mang rượu đến ghế lô số 3, vẫn là tôi.

Bên trong lúc này rất náo nhiệt, tôi vội liếc mắt một vòng, phát hiện Trần tiên sinh không có ở đó.

Lâm Sơ Tễ ngồi trên sô pha, không tham gia cùng bọn họ hát karaoke, tâm trạng cậu ấy trông có vẻ không tốt lắm.

Trên đường đến đây, tôi đã suy nghĩ xem có nên chào hỏi cậu ấy đàng hoàng không, ghế lô số 3 chỉ đích danh tôi mang rượu đến, chắc hẳn là do công lao của Trần tiên sinh.

Đang lúc tôi còn mải nghĩ lung tung, Lâm Sơ Tễ lên tiếng trước: “Cậu không về nhà sao?”

Tôi gật đầu, vừa trả lời vừa lấy rượu từ xe đẩy ra.

“Hiện tại tôi làm thêm ở đây, chắc là đến lúc khai giảng sẽ nghỉ.”

Lâm Sơ Tễ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.

Lúc tôi đặt rượu xuống xong, cậu ấy bỗng mở miệng hỏi: “Nếu mua rượu do cậu phục vụ, cậu có được trích phần trăm không?”

Tôi hơi sững lại một chút, nghĩ bụng có tiền thì tội gì không nhận, liền không chút khách khí gật đầu.

Đầu óc tôi lập tức tính toán nhanh như gió, sau khi nhẩm ra số tiền hoa hồng, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn hẳn.

Lúc tôi ngẩng mặt lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Lâm Sơ Tễ.

Có lẽ niềm vui do tiền bạc mang lại quá đỗi to lớn, nên tôi cười rất tươi, nhưng không biết tại sao Lâm Sơ Tễ cũng bất giác cười theo tôi.

Rõ ràng tôi kiếm tiền thì cậu ấy phải tiêu tiền, tôi không hiểu nổi cậu ấy vui vẻ cái gì nữa.

Lúc tôi cúi đầu chuẩn bị rời đi, Lâm Sơ Tễ bất ngờ giữ lấy ống tay áo tôi.

Trong nháy mắt tiếp xúc, tôi cảm nhận được ngón tay của cậu ấy thật sự rất lạnh.