Tôi Cũng Có Nhà

Chương 8

Cuối kỳ, tôi lại do dự không biết có nên về nhà hay không.

Nếu về, tôi có thể gặp được em trai ngoan ngoãn của mình, nhưng nếu trở về, tôi sẽ không thể làm thêm, mà không thể làm thêm đồng nghĩa với không có tiền, tôi không muốn tăng thêm gánh nặng cho lão sư.

Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định trước khi kỳ thi kết thúc, tôi sẽ tìm thêm một công việc làm thêm nữa.

Tôi để lại cho mình 500 đồng để ăn uống, phần còn lại thì chuyển cho lão sư.

Công việc tôi vừa tìm được là ở một quán bar nằm ở trung tâm thành phố.

Lão bản họ Lý, nhìn chừng 30 tuổi, vẻ ngoài rất thời thượng, tai và môi đeo rất nhiều khuyên, trông rất sành điệu.

Tôi không hiểu lắm, chỉ là nhìn những cái khuyên đó, tôi có hơi lo lắng, không biết nếu thời điểm ăn cơm nếu cắn trúng môi thì làm sao bây giờ.

Kia chẳng phải cắn một ngụm liền đau đến nỗi muốn rơi nước mắt sao?

Khi tôi phỏng vấn lão bản tỏ ra vô cùng hài lòng, tôi không quen với nơi này lắm, nên đã hỏi lão bản xem có phòng cho thuê giá rẻ nào gần đây không.

Tròng mắt hắn chuyển động, rồi chủ động nói rằng quán bar có thể cung cấp cho tôi một chỗ ở miễn phí trong căn gác mái ở tầng cao nhất.

Trong gác mái ở tầng cao nhất, trên đó có một chiếc giường nhỏ.

Vừa vào thì thấy căn gác mái này có hơi chật chội một chút, nhưng có nơi để ở lại không phải tốn tiền, tôi cũng cảm thấy khá hài lòng.

Vì là công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, nên người phụ trách cũng không có ký hợp đồng với tôi.

Tôi không biết việc này có hợp lý hay không, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ hoàn thành các thủ tục, đợi kỳ nghỉ hè đến tôi sẽ lập tức mang hành lý đến đây.

Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, lòng tôi nhẹ nhõm như vừa gỡ bỏ được một cục đá lớn, tôi gọi điện thoại cho Tống lão sư.

“Lão sư, em định kỳ nghỉ này sẽ ở lại thành phố làm thêm, Tết này em cũng sẽ không về, đợi sang năm nghỉ hè lại về.”

Lão sư rất tôn trọng ý kiến của tôi, cô chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của tôi.

Lòng tôi vô cùng cảm kích lão sư, tôi thật sự xem cô giáo chẳng khác gì mẹ tôi vậy.

Đến ngày chính thức bắt đầu làm việc, tôi đến quán bar vào khoảng 5 giờ, vì quán bar phải đến 6 giờ mới chính thức mở cửa.

Khi đến gần mới phát hiện, Lý lão bản đang đứng ở cửa chờ tôi. Tôi gật đầu chào hỏi với hắn một cái.

Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Tôi đã tìm một người hướng dẫn cậu, trước tiên cậu cứ theo hắn đến ghế lô phục vụ, nếu có việc gì thì cứ tìm tôi.”

Tôi cũng không phải là đồ ngốc, biết rõ đây chỉ là lời khách sáo, nên cũng không để trong lòng.

Quán bar tôi làm tên là Muse, bảng hiệu được thiết kế thành một chuỗi hoa với các chữ cái tiếng Anh, vào ban đêm ánh sáng của nó lấp lánh rất thu hút.

Tôi đi theo người phụ trách thay quần áo, khi ra khỏi phòng thay đồ, anh ta nhìn tôi một lúc rồi kêu lên: “Oa! Gọi tôi là Liêu ca được rồi. Tôi hiểu tại sao lão bản lại nhận cậu rồi, cậu đến đây, chỉ cần cười một cái, chắc chắn doanh số bán rượu sẽ tăng mạnh.”

Hàm ý trong câu nói của hắn, tôi hiển nhiên đã hiểu.

Tôi không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, thái độ không mặn không nhạt.

Công việc ở quán bar không thể so với tiệm trà sữa, nhẹ nhàng và thoải mái được.

Hơn nữa, buổi tối ở đây càng như một thế giới xa hoa, truỵ lạc, mọi kiểu người đều có.

Mới chỉ mấy ngày đi làm, tôi đã gặp phải những vị khách uống say rồi lao vào người tôi, điều này khiến tôi cảm thấy thật sự bất ngờ.

May mắn là Liêu ca thật sự rất quan tâm tôi, vì thế chúng tôi luôn đi chung, việc bắt xe về nhà cũng khá thuận lợi.

Bên ngoài quán bar có một con ngõ nhỏ, tôi vốn nghĩ chỉ là một lối đi bình thường, có thể là cửa sau hay nơi để vứt rác.

Cho đến khi tôi vô tình bắt gặp những cặp đôi nam nữ hay đồng tính quấn quýt nhau ở đó...

Thôi được, rõ ràng là tôi thiếu hiểu biết.

Tôi cảm giác công việc hiện tại khiến thời gian sinh hoạt của mình thật sự hỗn loạn, buổi tối tan tầm cũng muộn, trước khi quán bar mở cửa, tôi đã gọi điện thoại cho em trai.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng u ám lấp lánh, làm mê muội ánh mắt người qua lại.

Bàn ghế gỗ bóng loáng, bức tranh treo tường cổ điển và những chiếc sofa da đắt tiền, tất cả tạo nên không khí vô cùng ái muội.

Tôi nghe thấy từ quầy bar có tiếng tiểu Mạnh gọi tên tôi: “Trần tiên sinh lại đến nữa rồi.”

Tôi thở dài.

Không biết là vấn đề ở tôi hay ở đâu.

Ở quán bar này, tôi lại luôn gặp phải những người đàn ông muốn tiếp cận tôi.

Lúc tôi vừa mới đến, Trần tiên sinh là người đầu tiên mua rượu do tôi giới thiệu, nhờ đó tôi còn được trích phần trăm.

Ai ngờ về sau hắn ngày càng đến thường xuyên hơn, hơn nữa lúc nào cũng chỉ đích danh tôi phục vụ, thậm chí hắn còn có những hành vi rất không đứng đắn với tôi.