Không buồn để ý chút dịch cuối cùng còn sót lại, cậu ấy trực tiếp bấm chuông gọi y tá đến rút kim.
Trong khoảng thời gian ngắn tôi bỗng dưng không biết nên nói gì với Lâm Sơ Tễ, vậy nên chỉ đành im lặng.
Có lẽ cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tâm trạng dường như cũng không được tốt lắm.
Lâm Sơ Tễ khẽ hắng giọng, ngước mắt nhìn tôi: “Vất vả cho cậu rồi, Gia Gia... Có phải rất mệt không?”
Tôi lắc đầu. Khi y tá rút kim truyền dịch ra, Lâm Sơ Tễ chăm chú nhìn mu bàn tay mình, sau đó dán băng cá nhân rồi quay sang hỏi mượn điện thoại của tôi.
“Cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc được không? Chúng ta mau về ký túc xá ngủ thôi, cậu cũng vất vả cả đêm rồi, phải về nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôi lấy chiếc điện thoại cũ kỹ của mình ra từ trong túi, mở khóa rồi đưa cho cậu ấy.
Lúc đó tôi không biết cậu ấy gọi cho ai. Chỉ đến khi ra đến cổng bệnh viện, tôi mới biết.
Lâm Sơ Tễ đã gọi cho người bạn trai tin đồn nổi tiếng trong trường của cậu ấy.
Hiện tại, người đó đang đứng tựa vào một chiếc xe, hắn mặc một chiếc áo khoác rộng, thậm chí còn mạng kính râm, trông cứ như hắn đang quay một cảnh phim thần tượng nào đó, giữa bối cảnh nhộn nhịp của bệnh viện buổi sáng, hắn trông lại càng chói mắt hơn.
Tôi vốn định đỡ Lâm Sơ Tễ, nhưng cậu ấy đã khỏe hơn nhiều, không cần tôi dìu nữa.
Tôi không biết mình có thể làm gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau cậu ấy.
Môi Lâm Sơ Tễ trắng bệch, trông rất yếu ớt: “Cùng nhau về đi, đỡ phải bắt xe.”
Cậu ấy vừa nói vừa lên xe, lúc này tôi mới sực nhớ, sáng sớm vì vội vàng đưa cậu ấy đi viện, tôi đã quên mất chiếc xe điện mà tôi đã thuê!
Trời ạ, tính ra cũng gần năm tiếng rồi, vậy là tôi phải trả thêm năm tiếng phí thuê xe nữa.
Đối với một đứa nghèo rớt mồng tơi như tôi mà nói, đây đúng là một đả kích lớn.
Trong lòng tôi đã đau đớn như bị cắt từng khúc ruột, nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chỉ lắc đầu từ chối rồi lặng lẽ quay người đi tìm chỗ lúc nãy đã đậu xe.
Bây giờ đã có người đến đón Lâm Sơ Tễ, tôi cũng chẳng cần lo lắng gì cho cậu ấy nữa.
Tôi nhắn tin cho bạn cùng phòng, bảo rằng đã có người đưa Lâm Sơ Tễ về, không cần phải tới bệnh viện nữa.
Sau khi nhắn tin xong, tôi đơn giản đi thẳng về trường rồi ghé qua căn tin ăn chút gì đó.
Thời gian còn lại, tôi chỉ muốn ngủ bù, ngủ một giấc thật sâu.
Kết quả, tôi ngủ liền một mạch đến tận bốn giờ chiều.
Ký túc xá đã bật lò sưởi từ lâu, trong phòng cũng khá ấm áp.
Tôi vén rèm giường lên, phát hiện chỉ có Lâm Sơ Tễ đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại chơi gì đó.
Nghe thấy tiếng động, cậu ấy ngẩng đầu nhìn sang, rồi giơ tay về phía tôi: “Cậu ngủ nguyên một buổi trưa à? Sáng nay đã làm phiền cậu rồi, tôi có mang đồ ăn về cho cậu đấy, mau xuống ăn đi.”
Tôi không từ chối, xốc chăn xuống giường đi rửa mặt.
Trên bàn có mấy hộp đựng thức ăn được đặt ngay ngắn thành một hàng.
Tôi liếc nhìn logo trên hộp thức ăn, dù chưa từng ăn ở chỗ này, nhưng chỉ cần nhìn bao bì cũng biết giá cả chắc chắn không hề rẻ.
Sau một ngày ngủ mê mệt, tôi thật sự cảm thấy đói bụng, không màng đến việc Lâm Sơ Tễ vẫn đang ngồi bên cạnh, cũng chẳng quan tâm thức ăn có cao cấp thế nào, cứ thế ăn ngấu nghiến cho đến khi xong bữa.
Đến lúc ăn xong, tôi mới nhận ra Lâm Sơ Tễ đang chống cằm nhìn mình, khóe miệng nhếch lên như đang thưởng thức một cảnh đẹp hay sự vật gì thú vị.
Tôi có chút không hiểu ý cậu ấy, nhưng vẫn nghiêm túc cảm ơn vì bữa cơm.
“Đinh” một tiếng, tôi lấy điện thoại ra, thì thấy Lâm Sơ Tễ đã chuyển cho tôi một ngàn đồng.
Lại một lần nữa, tôi cảm thấy đau lòng vì sự chênh lệch giữa người với người.
Tôi quay lại nhìn Lâm Sơ Tễ, ánh mắt giao nhau: “Không cần nhiều như vậy đâu, bữa cơm này là đủ rồi.”
“Được, vậy xem ra sau này tôi nên thường xuyên mời cậu ăn cơm a.”
Lâm Sơ Tễ nói xong liền quay người ôm lưng ghế, nhìn tôi thu dọn bàn ăn.
Tôi không biết có nên từ chối hay không, im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng “Ân” đầy ngập ngừng.
Lâm Sơ Tễ chắc là mới vừa tắm xong, đã thay bộ quần áo mới, tóc tai gọn gàng, trông cậu ấy có vẻ vô cùng thoải mái.
Lâm Sơ Tễ ngồi nhìn tôi một lúc, lúc này tôi chợt nhận ra cậu ấy không giống như thường ngày, không còn dáng vẻ trưởng thành, mà có chút giống thanh niên 17-18 tuổi, khí phách đầy mình.
Lâm Sơ Tễ thường ngày mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác thế này.
Bình thường cậu ấy như thể sống trong một thế giới khác, mang theo sự xa cách rõ ràng, khí chất cũng khác hẳn những người xung quanh.
Tuy nhiên tôi lại không cảm thấy Lâm Sơ Tễ lạnh lùng đến mức không thể tiếp cận.
Chuyện này qua đi, mọi thứ lại trở về với dáng vẻ bình thường, tôi tiếp tục làm theo kế hoạch đã định, vừa đi học vừa làm công kiếm tiền.