Tôi Cũng Có Nhà

Chương 6

Sợ cậu ấy sốt đến mơ màng, tôi chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lập tức quét một chiếc xe điện rồi chở cậu ấy đến bệnh viện.

Nhưng mà…một đại thiếu gia như Lâm Sơ Tễ, làm sao có khả năng từng ngồi loại xe này chứ?

Phía sau xe điện không có chỗ tựa, mỗi lần xe xóc nảy, Lâm Sơ Tễ liền không giữ vững được thăng bằng, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.

Tôi giật mình, vội vàng chống chân xuống đất, dừng xe lại để giữ thăng bằng.

Tôi đưa tay ra sau, nắm lấy cánh tay đã được áo khoác bọc kín mít của Lâm Sơ Tễ kéo vòng qua eo mình, nghiêng đầu dặn dò: "Cậu ôm chặt vào, tôi sẽ nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện tiêm thuốc."

Lâm Sơ Tễ mơ màng gật đầu.

Tôi có chút do dự, trong đầu thậm chí đã nghĩ đến việc gọi xe cấp cứu cho chắc chắn, dù sao cũng không thể trì hoãn chuyện khám bệnh được.

Nhưng lần này, cậu ấy lại ngoan ngoãn nghe lời một cách bất ngờ.

Hai cánh tay Lâm Sơ Tễ ôm chặt lấy eo tôi, nửa thân người gần như cuộn tròn lại trên ghế sau xe điện

Lâm Sơ Tễ áp mặt lên lưng tôi, hô hấp phả ra đều nóng bừng, cách một lớp quần áo, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng bốc ra từ người Lâm Sơ Tễ.

Rạng sáng, đường phố vắng tanh không một bóng người, tôi cũng chẳng buồn để ý đến đèn đỏ, chỉ cần không có xe là lập tức phóng đi.

Khi đến bệnh viện rồi được truyền dịch đã là 3 giờ 43 phút sáng. Tôi thực sự rất mệt, nhưng Lâm Sơ Tễ phải truyền đến ba chai dịch, không thể không có người trông chừng.

Nếu không lỡ truyền xong mà không ai thay chai mới, kim tiêm sẽ hút ngược máu lại, đến lúc đó lại thêm một trận đau đớn.

Tôi ngồi thẳng lưng trên ghế để Lâm Sơ Tễ có thể dựa vào vai mình, ít nhất cậu ấy cũng thoải mái hơn một chút.

Điện thoại chẳng có gì thú vị để xem, tôi chỉ im lặng ngồi chờ đợi Lâm Sơ Tễ truyền dịch.

Tôi cúi đầu, định đưa tay chạm vào trán Lâm Sơ Tễ, xem cậu ấy đã hạ sốt chưa, lại nhìn thấy dưới hàng mi dày rậm của Lâm Sơ Tễ là quầng thâm xanh nhạt, xem ra đúng là cậu ấy chịu không ít khổ sở.

Hàng mi Lâm Sơ Tễ dày rậm như cánh quạt nhỏ, nhẹ nhàng cong lên, vẽ ra một đường cong hoàn hảo.

Tôi không khống chế được đưa lên chọc chọc vào hàng mi ấy. Chỉ vừa chạm nhẹ một chút, Lâm Sơ Tễ liền khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không thoải mái.

Tôi giật mình, vội vàng thu tay về ngồi ngay ngắn lại, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không có gì để làm, tôi đành đếm sao. Đếm đến 3289 thì chai dịch đầu tiên truyền cũng xong, nhưng Lâm Sơ Tễ vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi biết nếu bây giờ tôi đứng dậy nhất định sẽ đánh thức Lâm Sơ Tễ, vậy nên tôi chỉ có thể nhấn chuông gọi y tá đến thay bình dịch mới cho cậu ấy.

Chai dịch thứ hai, tôi vẫn tiếp tục đếm, nhưng đến hơn 3000 thì bắt đầu đếm không nổi nữa. Ngồi yên như vậy thật sự quá nhàm chán, tôi đành cúi đầu nhìn Lâm Sơ Tễ lần nữa.

Tôi không rõ tình hình gia đình cậu ấy cụ thể thế nào.

Chỉ nghe người khác nói qua, mẹ cậu ấy làm chính trị, ba thì kinh doanh, trong nhà còn có một người anh trai.

Về chuyện vì sao cậu ấy tạm nghỉ học, tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là do vấn đề sức khỏe.

Ngày thường nhìn qua, cậu ấy trông không giống người có bệnh.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, hàng mày cong nhẹ, không sắc bén nhưng lại có chút dịu dàng. Đôi mắt đào hoa mang theo chút mê man vì cơn sốt, sống mũi cao thẳng, làn da cũng mịn màng…

Đến khi nhận ra mình đang nghĩ gì, tôi gần như xấu hổ mà ngẩng phắt đầu lên.

Đèn trong hành lang bệnh viện tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, khiến không gian trở nên vừa âm u vừa đáng sợ.

Ánh sáng chói lóa làm mắt tôi nhức nhối, tôi nhắm mắt lại, cố gắng xua tan những suy nghĩ linh tinh vừa rồi.

Đến khi bình dịch thứ hai truyền xong, tôi đã xin nghỉ với giáo viên xong xuôi. Hai người trong ký túc xá nói sau khi tan tiết đầu sẽ đến xem tình hình của chúng tôi.

Tôi không giỏi gõ chữ bằng tay trái, tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều. Còn lý do không dùng tay phải, bởi vì tôi đang dùng nó lót dưới đầu Lâm Sơ Tễ, để cậu ấy dựa vào cho thoải mái hơn.

Bình dịch cuối cùng truyền xong thì đã là 8 giờ rưỡi, lúc này cả nửa người tôi đều đã tê dại.

Lâm Sơ Tễ vẫn tựa vào vai tôi ngủ say, thoạt nhìn có vẻ cũng không còn khó chịu nhiều nữa. Sắc mặt cũng đã hồng hào hơn trước.

Đang lúc tôi do dự không biết có nên đánh thức cậu ấy không, thì cậu ấy hơi cử động, mái tóc hơi rối lướt qua cằm tôi.

Sau đó cậu ấy mở mắt ra, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Lúc đó, vẻ ngoài của tôi chắc là cũng chẳng ra sao. Rốt cuộc đã cả đêm không ngủ, trên mặt còn lấm tấm râu mọc lởm chởm.

Lâm Sơ Tễ dùng bàn tay không có ghim kim truyền dịch xoa xoa mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch.