Đây không phải lần đầu tiên tôi có cảm giác này khi nhìn cậu ấy. Trước đó, ở sân thể dục cũng vậy…
Tôi hoàn hồn lại, cười nói: “Trùng hợp ghê, cậu cũng đi dạo chợ đêm à?”
Lâm Sơ Tễ khẽ cười: “Không, tôi đến tìm cậu.”
Không thể phủ nhận, tôi bị câu nói mang tính dẫn dắt cực cao này của cậu ấy dỗ cho thật vui vẻ.
Phía sau Lâm Sơ Tễ còn có vài người, đủ cả nam lẫn nữ, hơn nữa trông cũng có phần quen mắt, đều là những người tôi từng gặp ở quán bar.
Tôi gật đầu một cái xem như chào hỏi, mấy nữ sinh sau lưng Lâm Sơ Tễ rất hào hứng chọn mấy chiếc đèn l*иg nhỏ xinh trên sạp, bật công tắc đèn lên rồi giúp nhau chụp ảnh.
Hôm nay, Lâm Sơ Tễ mang một đôi bốt Martin màu đen, càng làm đôi chân cậu ấy trông có vẻ thon dài hơn.
Cậu ấy bước qua quầy hàng nhỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
Tôi theo bản năng đứng dậy, muốn nhường chiếc ghế gấp cho cậu ấy.
Lâm Sơ Tễ chống cằm nhìn tôi: “Cậu cứ ngồi đi, tôi chỉ đến xem một chút thôi.”
Sạp hàng của tôi sau khi đám người Lâm Sơ Tễ ghé đến cũng chẳng còn bao nhiêu đồ.
Tuy biết bọn họ mua đồ phần lớn là vì nể mặt Lâm Sơ Tễ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui.
Lúc tôi phân vân quay trở lại ngồi trên ghế, không ngờ Lâm Sơ Tễ lại đột nhiên áp sát vào người tôi, vẫn giống như lần trước, khoảng cách gần đến mức vượt quá mức xã giao bình thường giữa hai nam sinh.
"Nếu cậu đã khách sáo như vậy, chi bằng chúng ta ngồi cùng nhau, ai cũng có thể nghỉ ngơi."
Ngay khi tôi còn đang nghĩ làm sao để hai người có thể cùng ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ xíu này, Lâm Sơ Tễ như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, đứng lên làm bộ muốn ngồi xuống đùi tôi.
Tôi bị dọa đến mức vội vàng nhìn quanh.
Thấy không ai chú ý đến hai chúng tôi, tôi mới thở phào một hơi, vội vàng nắm lấy cánh tay cậu ấy, ngăn cậu ấy tiếp tục làm ra hành động dọa người.
"Được rồi, tôi biết rồi…Tôi ngồi là được, cậu đừng dọa tôi như vậy." Tôi nói với cậu ấy.
Lâm Sơ Tễ như thể vừa đạt được mục đích gì đó, khóe mắt khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy đắc ý.
Tôi có chút mất tự nhiên, ngồi co người lại trên ghế.
Gần 11 giờ rưỡi, mọi người liền bắt đầu lục tục ra về.
Lại có thêm vài học sinh cấp ba đi ngang qua, vùa đi vừa ríu rít cười nói.
Mấy nam sinh này đã mua giúp tôi mấy cái kẹp tóc cuối cùng, sau đó bọn họ đem những chiếc kẹp tóc kia tặng cho mấy nữ sinh.
Cuối cùng cũng thu dọn xong sạp hàng, lần này tuy không kiếm được bao nhiêu nhưng ít nhất cũng không lỗ vốn, điều này khiến tôi yên tâm hơn một chút.
Lâm Sơ Tễ vẫn còn ngồi bên cạnh tôi. Người ta dù gì cũng đã giúp tôi một phen, nếu cứ thế quay đầu bỏ đi thì có vẻ không được ổn lắm.
Thế nên sau khi thu dọn đồ đạc xong tôi liền nhìn cậu ấy: "Các cậu...còn muốn chơi thêm chút nữa sao?"
Lâm Sơ Tễ duỗi tay chân đứng dậy, này so với hình tượng ngày thường của cậu ấy có chút không phù hợp, ừm...phải nói là, có chút bình dị lạ lẫm.
Cậu ấy hỏi tôi: "Giờ cậu đang ở đâu?"
Tôi nói tên khách sạn, sau đó thấy cậu ấy giống như đang suy nghĩ gì đó, tôi tưởng cậu ấy muốn đến quán bar chơi tiếp.
Kết quả, Lâm Sơ Tễ bảo tôi đi theo cậu ấy, sau khi băng qua dòng người, cậu ấy dẫn tôi đi đến chỗ chiếc xe mà cậu ấy đỗ bên đường.
Thoạt nhìn giống như cậu ấy muốn đưa tôi về, nhưng mà...
Hiện tại tôi không sống ở gác mái của quán bar nữa. Tôi cảm giác như bản thân chẳng giúp được gì nhiều cho cậu ấy. Hơn nữa hầu hết thời gian toàn là cậu ấy giúp tôi, tôi thì chỉ biết nhận lấy lợi ích từ cậu ấy, nghĩ lại cũng thấy ngại.
Lên xe, thấy Lâm Sơ Tễ chuẩn bị khởi động, tôi vội hỏi: “Không đợi những người khác sao?”
Lâm Sơ Tễ khởi động xe, bình thản đáp: “Bọn họ có xe riêng, tôi đưa cậu về xong sẽ về luôn.”
Tôi há miệng “A” một tiếng, rồi chẳng biết nói gì thêm, cuối cùng chỉ đành cứng ngắc thốt ra một câu cảm ơn.
Tôi dường như chẳng có thứ gì tương xứng để đáp lại Lâm Sơ Tễ cả.
Vậy nên tôi hạ quyết tâm, đợi đến khi nhập học, tôi nhất định sẽ nhận hết phần làm bài nhóm và chạy việc vặt giúp Lâm Sơ Tễ, dù sao thì tiền kiếm được trong kỳ nghỉ đông này cũng toàn là nhờ cậu ấy cả.
Trên đường xe chạy rất yên tĩnh. Tôi sợ làm Lâm Sơ Tễ phân tâm khi lái xe, nên tôi chỉ có thể nhìn thẳng phía trước, sợ sẽ có người bất chợt lao ra từ ngã tư.
Trong xe vang lên tiếng nhạc piano nhẹ nhàng, phối với giọng nói máy móc cứng nhắc của hệ thống chỉ đường AI, nghe có chút kỳ quái.
Xe rẽ trái rẽ phải một hồi, cuối cùng cũng dừng trước khách sạn tôi ở. Tôi tháo dây an toàn, quay sang nói với Lâm Sơ Tễ: “Vậy tôi lên trước đây. Cảm ơn cậu vì tối nay, cũng cảm ơn đã đưa tôi về.”
Lâm Sơ Tễ cười cười, sau đó cũng tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Tôi vội nói: “Không cần tiễn đâu, tôi tự mình đi vào là được.”