"Hầy, tỷ tỷ hiểu tâm trạng của muội. Nhưng muội cũng đừng quá lo lắng, so về gia thế, dung mạo, chúng ta làm sao bì được với mấy vị tiểu thư khác? Theo tỷ thấy, ngôi vị Hoàng hậu chưa chắc đã đến lượt chúng ta."
"Thật sao? Lại có chuyện may như vậy ư?!"
...Xin lỗi, làm phiền rồi, cáo từ.
Triệu Tê xoay người bỏ đi, nhưng không chú ý dưới chân, bị vấp phải một viên đá nhỏ. Đệt?!
Cậu trợn mắt nhìn mặt đất càng lúc càng gần, hoàn toàn bất lực, đành nhắm mắt lại, tiếp đất trong tư thế không thể mất mặt hơn, chiếc túi hương trong tay cũng bay ra ngoài.
Triệu Tê nằm úp sấp trên mặt đất giả chết một lúc, chờ bớt đau mới chậm rãi ngồi dậy, vươn tay định nhặt lại túi hương.
Một bóng dáng màu đen lọt vào tầm mắt. Triệu Tê lập tức nhận ra đó là quan phục của Thừa tướng, trong lòng chỉ muốn đào hố chui xuống. Mẹ nó, dáng vẻ mất mặt của cậu, Tiêu Thế Khanh quả nhiên chưa bao giờ bỏ lỡ lần nào!
Giọng nói mang theo ý cười của Tiêu Thế Khanh vang lên trên đỉnh đầu: "Hoàng thượng đang làm gì thế?"
Triệu Tê sầm mặt: "Nhặt đồ."
Cậu vừa định nhặt túi hương lên, một bàn tay khác vươn tới, nhanh hơn một bước nhặt lấy nó.
Triệu Tê ngước mắt, vô tình chạm phải ánh nhìn của người kia.
Đó là một thiếu niên mặc võ phục, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, phong thái đầy khí phách. Hắn nhìn Triệu Tê, khóe môi hơi nhếch lên: "Hoàng thượng muốn nhặt cái này à?"
Khi thiếu niên nói chuyện, Triệu Tê lại ngửi thấy mùi hương cỏ xanh thoang thoảng, thanh mát ấy.
Triệu Tê vừa nhìn thấy nhan sắc của thiếu niên liền biết ngay đây chắc chắn là một nhân vật quan trọng trong sách. Nhìn thêm trang phục của thiếu niên, Triệu Tê đã có một suy đoán.
Thiếu niên thấy Triệu Tê thất thần nhìn mình, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Hoàng thượng vì sao cứ nhìn ta mãi thế? Trên mặt ta có gì sao?"
Tiêu Thế Khanh đứng trước hai người, từ trên cao nhìn xuống, nửa đùa nửa thật nói: " Hạ tiểu tướng quân, chú ý lời nói của mình, cẩn thận trở thành người thứ hai giống Dung Đường."
Thiếu niên hừ nhẹ: "Ta đây là một võ nhân suốt ngày rong ruổi bên ngoài, sao có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng."
Câu nói của Tiêu Thế Khanh đã xác nhận suy đoán của Triệu Tê. Thiếu niên trước mặt chính là một trong những nhân vật quan trọng trong Đại Tĩnh Vô Cương, Hạ Trường Châu.
Hạ Trường Châu là con trai độc nhất của Phó Viễn đại tướng quân, bày binh bố trận như thần, trí dũng song toàn, lại còn có dung mạo rất xuất sắc. Khác với khí chất ôn nhuận phong hoa của Tiêu Thế Khanh hay sự thanh lãnh như sương của Dung Đường, Hạ Trường Châu rực rỡ như lửa, tràn đầy sức sống, là một thiếu niên sôi nổi và nhiệt huyết.