Thái hậu Ôn thị hiểu ý cậu, mỉm cười: "Tê nhi, sống trên đời này, ai chẳng biết gặp người nói lời người, gặp quỷ nói lời quỷ. Con hà tất phải khắt khe quá mức?"
Triệu Tê đáp: "Mẫu hậu từng nói, Hoàng hậu không chỉ là Hoàng hậu của trẫm, mà còn là Hoàng hậu của Đại Tĩnh. Người sẽ mẫu nghi thiên hạ, đối với nàng nghiêm khắc một chút thì có sao đâu?"
"Con nói cũng có vài phần hợp lý." Thái hậu Ôn thị dịu dàng cười, "Tê nhi, từ khi con khỏi bệnh, tính cách càng ngày càng khá lên, mẫu hậu rất vui mừng, con muốn đi thì cứ đi, không phải chuyện gì đại sự phạm quy cả."
Triệu Tê vui vẻ nói: "Tạ ơn mẫu hậu."
"Khoan đã." Thái hậu Ôn thị nhìn cung nữ Vân Tú, nàng ta gật đầu, rồi sai người mang tới một chiếc hộp gỗ tinh xảo. "Bên trong có một túi hương thượng hạng. Nếu lát nữa con gặp được tiểu thư nào hợp ý, hãy tặng túi hương này cho nàng."
Triệu Tê cầm theo túi hương bước vào rừng đào. Hoa đào nở rộ, những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống vai cậu tựa như một cơn mưa phùn. Đi được một lát, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng người nói, bèn quay đầu bảo thái giám theo sau: "Các ngươi không cần đi theo trẫm nữa."
Giọng nói phía trước dần trở nên rõ ràng, Triệu Tê lập tức tự biên một vở kịch trong đầu. Theo mô-típ cung đấu, hẳn cậu sắp tình cờ gặp một cô nương dưới cơn mưa hoa đào, giúp nàng đẩy xích đu, giấu thân phận mà thả thính một chút, rồi bị lật tẩy, sau đó hai người đại hôn, trải qua những tháng ngày ngọt ngào, rồi lại vì một chuyện nhỏ mà cãi vã, nàng tức giận bỏ đi, sau đó mang thai trở về, để cậu nuôi con người khác mấy năm rồi chết ngắc. Chỉ nghĩ thôi đã thấy ngạt thở.
Một tiếng khóc nức nở cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cậu nấp sau một gốc cây đào, nhìn thấy hai thiếu nữ y phục lộng lẫy, dung nhan kiều diễm. Một người đang dùng khăn tay lau nước mắt, người còn lại vỗ lưng an ủi nàng.
"Muội muội, đừng khóc nữa. Chút nữa nếu để Hoàng thượng, Thái hậu nhìn thấy, lỡ như bị phạt tội thất lễ..."
"Vậy cứ để họ phạt đi! Muội thà bị phạt, cũng không muốn làm Hoàng hậu! Tỷ tỷ, muội nghe nói Hoàng thượng mặt mày dữ tợn, trẻ con gặp phải là khóc thét, lại còn thích hành hạ người khác. Bắt muội lấy hắn, chẳng phải là đẩy muội vào hố lửa sao!"
"Muội muội mau im miệng! Đây là trong cung, đâu đâu cũng có tai mắt. Muội nói những lời này, cả nhà họ Đỗ sẽ bị liên lụy đấy!"
Thiếu nữ cắn môi, nước mắt không ngừng rơi: "Muội vốn đã chấp nhận số phận, nhưng vừa gặp tỷ tỷ, liền không nhịn được mà thổ lộ hết trong lòng. Muội chịu đựng lâu lắm rồi."