Nhà họ Hạ là gia tộc trung liệt, Hạ Trường Châu mười bốn tuổi đã theo cha ra chiến trường, lập vô số chiến công hiển hách. Khi Hoài Vương Triệu Đồng khởi binh tạo phản, Hạ Trường Châu dẫn theo quân Hạ gia tử chiến suốt nửa năm, thành công chặn bước tiến của phản quân ở phòng tuyến cuối cùng phía nam, đồng thời tạo thế phản công, đoạt lại nhiều thành trì từ tay địch.
Tuy nhiên, khi tin thắng trận truyền về kinh, Tiêu Thế Khanh vốn định luận công ban thưởng, thì tên "cẩu hoàng đế" lại âm thầm vượt mặt hắn, ban xuống một đạo thánh chỉ tàn sát thành, chỉ vì khi phản quân chiếm thành, dân chúng từng reo hò hoan nghênh.
Hạ Trường Châu kháng chỉ không tuân, "cẩu hoàng đế" vừa giận dữ vừa nhận được sớ tố giác Hạ Trường Châu có tư tình với Hoài Vương, liền lập tức sai ám vệ bí mật hành thích hắn.
Tiêu Thế Khanh biết chuyện nhưng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn "cẩu hoàng đế" tự tìm đường chết. Cuối cùng, ám sát thất bại, Hạ Trường Châu mang theo mấy vạn quân Hạ gia quy phục Hoài Vương.
Tóm lại, đây lại là một vị nam thần bị "cẩu hoàng đế" đẩy ra xa. Trong mắt Triệu Tê bây giờ, hắn chính là trang bị có sát thương cao nhất, khoác lên là coi như mặc giáp hồi sinh.
Triệu Tê vẫn ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Châu, tâng bốc một câu: "Võ nhân thì sao chứ? Võ nhân rất tốt mà, sức lực lớn."
Tiêu Thế Khanh khẽ cười: "Đúng vậy, sức lực lớn thì làm nhiều việc cũng tiện lợi hơn."
Triệu Tê: "..." Là do đầu óc cậu quá đen tối sao? Sao cậu lại cảm thấy Tiêu Thế Khanh đang nói mấy lời ẩn ý vậy?
"Ví dụ như, đỡ hoàng thượng đứng dậy." Hạ Trường Châu vừa nói vừa đưa tay ra.
Triệu Tê cúi đầu nhìn bàn tay mình, dính đầy bùn đất. Cậu lặng lẽ dùng vạt áo lau lau, rồi mới nắm lấy bàn tay trước mặt.
Bàn tay của Hạ Trường Châu có lớp chai mỏng, rất ấm áp.
Sau khi đỡ Triệu Tê đứng vững, Hạ Trường Châu buông tay, nhặt lấy túi hương, đặt lên mũi ngửi thử: "Túi hương này thơm quá, hoàng thượng có thể tặng cho ta không?"
Chỉ là một cái túi hương thôi mà, mấy vị tiểu thư kia cũng chẳng buồn nhận, vậy coi như một đạo cụ tăng hảo cảm, tặng cho Hạ Trường Châu cũng không vấn đề gì.
"Được, ngươi giữ lấy đi." Triệu Tê nói.
Hạ Trường Châu cất túi hương vào người: "Đa tạ hoàng thượng."
Triệu Tê cười với hắn: "Các ngươi đến rừng đào làm gì vậy?"
Tiêu Thế Khanh đáp: "Gặp thái hậu."
"Mẫu hậu đang thưởng hoa ở lương đình, các ngươi…" Triệu Tê dừng một chút, rồi nói, "Thôi, trẫm cùng đi với các ngươi."
Chuyện tuyển hậu là không thể nào rồi, mấy vị tiểu thư kia coi cậu như hồng thủy mãnh thú, cậu cũng chẳng cần ép buộc người ta. Dù chưa từng yêu đương, nhưng cậu cũng biết miễn cưỡng thì không bao giờ có kết quả tốt.