Rốt Cuộc Ai Là Cha Của Long Thai Trong Bụng Trẫm

Chương 31: Nói cho ta biết, ngươi là Triệu Tê sao?

“Bệ hạ.”

Triệu Tê lờ mờ mở mắt: “Thừa tướng?”

Giọng điệu của Tiêu Thế Khanh mang theo một loại sức mạnh khiến người ta khó lòng chống cự: “Nói cho ta biết, ngươi là Triệu Tê sao?”

Triệu Tê cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc: “Ta không phải… ợ… thì là ai?”

Tiêu Thế Khanh hơi nheo mắt: “Gần đây hành vi của ngươi khác thường như vậy, có phải có ai nói gì với ngươi, ra lệnh cho ngươi làm thế không?”

Triệu Tê lắc đầu.

Tiêu Thế Khanh tiếp tục hỏi: “Vì sao đột nhiên ngươi lại đối tốt với ta? Thái hậu khuyên ngươi nhiều năm, ngươi vẫn cứ làm theo ý mình, vì sao lần này lại nghe lời bà ấy?”

Triệu Tê trừng mắt nhìn hắn, bỗng dưng vành mắt đỏ lên, nắm chặt tay Tiêu Thế Khanh, cực kỳ ấm ức nói: “Thừa tướng, ta không muốn chết!”

Tiêu Thế Khanh hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Cái gì?”

"Hu hu hu hu... Ta không muốn chết, không muốn trở thành kẻ bị vạn người ghét bỏ, không muốn làm hoàng đế bị người ta lật đổ, không muốn bị Dung Đường trả thù hành hạ. Nhưng ta lại không nỡ ra tay với bọn họ. Ta khó quá rồi, huynh đệ à."

Tiêu Thế Khanh trầm mặc một lúc, rồi hỏi: "Vậy nên?"

"Vậy nên ngươi bảo vệ ta và mẫu hậu có được không?" Triệu Tê nắm chặt tay áo Tiêu Thế Khanh, vùi đầu vào bộ quan phục thoang thoảng mùi mực của hắn, giọng nói mang theo chút cầu xin, "Đừng đi, đừng giúp Triệu Đồng, có được không? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta gọi ngươi ‘Thừa tướng ca ca’ cả đời cũng không thành vấn đề..."

Giọng Triệu Tê càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất, vậy mà cậu lại gối lên cánh tay Tiêu Thế Khanh ngủ mất rồi. Tiêu Thế Khanh dùng tay còn lại day day trán, khẽ gọi: "Người đâu."

Giang Đức Hải, người hầu ở ngoài điện, bước vào, cúi mình hỏi: "Đại nhân, hoàng thượng đây là..."

"Uống say rồi." Tiêu Thế Khanh nhàn nhạt đáp, "Khiêng về Ung Hoa cung đi."

Giang Đức Hải có chút khó xử: "Khiêng ạ?"

"Không thì sao?" Tiêu Thế Khanh lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ bảo bản tướng ôm hắn về?"

Giang Đức Hải vội vàng nói: "Nô tài không dám! Chỉ là hoàng thượng say rượu mà bị khiêng về, e rằng sẽ không thoải mái. Xin đại nhân cứ giữ nguyên tư thế này, nô tài sẽ gọi mấy thái giám khỏe mạnh tới cõng hoàng thượng về cung."

Tiêu Thế Khanh cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế đang ôm cánh tay mình ngủ ngon lành. Gương mặt Triệu Tê vương chút ửng đỏ do men rượu, hàng mi dài ngoan ngoãn rủ xuống, đôi môi hơi hé mở, hơi thở ấm áp phả lên ống tay áo của hắn.

Tiêu Thế Khanh thử rút cổ tay ra, nhưng tiểu hoàng đế lập tức nhíu mày đầy khó chịu, cọ cọ vào tay áo hắn rồi ôm chặt hơn. "Thôi vậy, bản tướng ôm ngươi đi một chuyến vậy."