Rốt Cuộc Ai Là Cha Của Long Thai Trong Bụng Trẫm

Chương 30: Thừa tướng ca ca?

Tiêu Thế Khanh nhướn mày, ý cười bên khóe môi càng thêm thâm sâu khó đoán.

Thấy hắn không đáp, Triệu Tê lại bổ sung một câu: “Thừa tướng ca ca?”

Tiêu Thế Khanh nghe vậy bật cười: “Thần không dám nhận vị hoàng đệ này của bệ hạ đâu.”

Triệu Tê nổi giận: “Vậy mà ngươi còn bảo trẫm gọi?”

“Thần chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ bệ hạ thực sự chịu gọi.” Tiêu Thế Khanh nói, “Hơn nữa, gọi nghe cũng rất hay.”

“……” Triệu Tê đầy bụng tức giận nhưng lại không thể phát tác với Tiêu Thế Khanh, đành phải nuốt giận vào bụng, trút hết vào đồ ăn. Cậu bốc một miếng bánh đậu đỏ từ đĩa điểm tâm mang theo, cắn một nửa, quyết định tạm thời nhẫn nhịn, sau đó sẽ nghĩ cách nâng cao hảo cảm của Tiêu Thế Khanh.

Tiêu Thế Khanh nhìn cậu ăn, hỏi: “Ngon không?”

Triệu Tê ôm miếng bánh gật đầu: “Ngon lắm, ngươi có muốn không?”

“Muốn uống chút rượu không?”

Triệu Tê sửng sốt: “Cái gì?”

“Rượu,” Tiêu Thế Khanh khép tấu chương lại, “Vừa hay thần cũng hơi mệt, bệ hạ cùng thần uống một chén đi.”

Triệu Tê không cho rằng chỉ vì gọi Tiêu Thế Khanh hai tiếng “ca ca” mà hai người đã có thể uống rượu cùng nhau. Cậu quan sát biểu cảm của Tiêu Thế Khanh, đối phương cười như không nhìn cậu, rõ ràng là có âm mưu.

“Bệ hạ không muốn sao?”

Triệu Tê chần chừ: “Trẫm……”

“Chẳng phải muốn kết tình huynh đệ sao,” Tiêu Thế Khanh chậm rãi nói, “Làm đệ đệ, cùng ca ca uống chén rượu cũng là chuyện thường tình. Hay là, bệ hạ lo thần sẽ giống Dung Đường, hạ độc trong rượu?”

“Không phải.” Tiêu Thế Khanh từng nói, cậu mà chết thì sẽ gây ra không ít phiền phức, Triệu Tê có thể chắc chắn Tiêu Thế Khanh tạm thời sẽ không lấy mạng mình. Nếu không lấy mạng, vậy thì cậu cũng chẳng còn gì để mất. “Thừa tướng muốn uống, trẫm bồi thừa tướng uống.”

Thái giám bưng rượu và đồ nhắm lên, Tiêu Thế Khanh cho tất cả lui xuống, tự tay rót hai chén rượu. “Thần kính bệ hạ một chén, chúc long mạch thịnh vượng, Đại Tĩnh phồn vinh.”

Triệu Tê miễn cưỡng cười: “Chúc thừa tướng trường thọ bách tuế, con đàn cháu đống.” Cậu cụng ly với Tiêu Thế Khanh, nhấp một ngụm rượu. Không thể không thừa nhận, rượu này thật sự rất ngon, không cay nồng, thơm mà không gắt, dư vị vô cùng tuyệt vời.

Tiêu Thế Khanh nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, hỏi: “Ngon chứ?”

Triệu Tê gật đầu: “Ừm!”

Tiêu Thế Khanh cười: “Vậy bệ hạ uống nhiều một chút. Rượu này…” Hắn xoay xoay chén rượu, “Không dễ say đâu.”

Triệu Tê vẫn giữ một phần cảnh giác, dù rượu ngon cũng không dám uống nhiều. Nhưng loại rượu này lại có hậu lực rất mạnh, cậu chỉ mới uống một chén nhỏ mà đã bắt đầu lâng lâng. Ban đầu cậu còn có thể duy trì tỉnh táo, nhưng dần dần, đầu óc cậu trở nên mơ hồ, tầm nhìn xuất hiện ảo ảnh, giọng nói của Tiêu Thế Khanh như vọng đến từ một không gian khác.