Rốt Cuộc Ai Là Cha Của Long Thai Trong Bụng Trẫm

Chương 29: Hoàng thượng mỗi ngày một khác, không biết còn tưởng hoàng thượng đã bị đánh tráo rồi

Nghĩ vậy, cậu liền ra lệnh:

“Lão Giang, ngươi bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị ít điểm tâm ngon.”

Giang Đức Hải: “Hoàng thượng vừa dùng xong bữa tối, lại đói rồi sao?”

Triệu Tê: “Không, trẫm muốn mang đi dụ dỗ Thừa tướng.”

Giang Đức Hải: “???”

“Còn nữa, mang cả chụp đèn trẫm lấy từ Tần Chính điện lần trước đi.”

Tại Cần Chính điện, Tiêu Thế Khanh đang cùng Lại bộ Thượng thư bàn bạc chuyện điều động quan viên.

Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng thông báo của thái giám:

“Hoàng thượng giá đáo.”

Lại bộ Thượng thư ngẩn người:

“Hoàng thượng sao lại đến Cần Chính điện?”

Tiêu Thế Khanh tiện tay ném tấu chương sang một bên, thản nhiên nói:

“Truyền giá đi.”

Triệu Tê bước vào điện:

“Thừa tướng, trẫm tới trả đèn…”

Nhìn thấy bên cạnh Tiêu Thế Khanh còn có một vị đại thần, cậu lập tức đổi giọng:

“Trẫm tới xem ngươi có làm việc đàng hoàng không.”

Tiêu Thế Khanh khẽ cười, cùng Lại bộ Thượng thư hành lễ với Triệu Tê.

“Miễn lễ.” Triệu Tê giữ vẻ nghiêm nghị. “Trẫm làm phiền các ngươi rồi?”

“Không,” Tiêu Thế Khanh thản nhiên đáp. “Thượng thư đại nhân vừa hay cũng định rời đi.”

Lại bộ Thượng thư vội vàng phụ họa:

“Vi thần cáo lui.”

Sau khi Thượng thư rời khỏi, Tiêu Thế Khanh nói:

“Hoàng thượng cứ tùy ý kiểm tra.”

“Hả?” Triệu Tê khó hiểu. “Kiểm tra cái gì?”

“Không phải hoàng thượng muốn xem thần có làm việc đàng hoàng không sao?”

Triệu Tê lúng túng:

“Trẫm… chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Tiêu Thế Khanh nhìn cậu chằm chằm, chờ cậu nói tiếp.

Triệu Tê bị ánh mắt ấy nhìn đến chột dạ, đành cười gượng:

“Trẫm tới trả lại chụp đèn.”

Tiêu Thế Khanh liếc nhìn chụp đèn trong tay Giang Đức Hải:

“Cứ để đó đi.”

Triệu Tê cúi mắt, thấp giọng nói:

“Còn nữa… Trẫm mang chút điểm tâm tới. Nếu đói thì ăn đi.”

Ăn điểm tâm của trẫm, sau này ngoan ngoãn làm thừa tướng của trẫm, đừng nghĩ tới chuyện tạo phản nữa, hiểu chưa?

Tiêu Thế Khanh nhìn cậu chằm chằm, chợt mỉm cười:

“Hoàng thượng mỗi ngày một khác, không biết còn tưởng hoàng thượng đã bị đánh tráo rồi.”

Bàn tay giấu trong tay áo của Triệu Tê hơi siết chặt.

“Là mẫu hậu mắng trẫm một trận, trẫm mới…”

Tiêu Thế Khanh gật gù, ra vẻ hiểu rõ:

“Hóa ra hoàng thượng bị ép buộc.”

Triệu Tê gãi đầu:

“Mẫu hậu nói, người với mẫu thân ngươi là tỷ muội thân thiết, nên trẫm phải coi ngươi là huynh đệ.”

Tiêu Thế Khanh nhướn mày, đầy hứng thú:

“Vậy hoàng thượng có nguyện ý không?”

Triệu Tê khó khăn đáp:

“Vì mẫu hậu, trẫm… nguyện thử xem sao.”

Tiêu Thế Khanh gật đầu, chậm rãi nói:

“Nói vậy thì, thần lớn hơn hoàng thượng năm tuổi, nếu xưng huynh gọi đệ, hoàng thượng nên gọi thần là gì?”

Triệu Tê suy nghĩ một chút, thử thăm dò:

“Ca… ca ca?”

[Tác giả có lời muốn nói:]

Đường Đường: Thà chết chứ không leo lên long sàng của chó hoàng đế này.