Rốt Cuộc Ai Là Cha Của Long Thai Trong Bụng Trẫm

Chương 27

Dung Đường gật đầu:

“Cũng đúng. Trong cung ai chẳng biết, chiếc ghế Thái sư mà Thừa tướng ngồi khi lên triều, mới chính là ngai vàng thực sự của Đại Tĩnh.”

Tiêu Thế Khanh thu lại ý cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, thản nhiên nói:

“Dung công tử nói những lời này là sợ bổn tướng sống quá yên ổn sao? Đáng tiếc, lời này không lọt vào tai Thái hậu, mà dù có lọt vào, bổn tướng cũng chẳng bận tâm.”

Dung Đường trầm giọng:

“Tiêu Thế Khanh, ngươi cũng là người đọc sách, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết. Chỉ cần Triệu Tê còn ngồi trên ngai vàng một ngày, thì Đại Tĩnh vĩnh viễn không có ngày yên ổn.”

Tim Triệu Tê chợt lỡ một nhịp. Quả nhiên, đúng như cậu dự đoán, Dung Đường đang muốn lôi kéo Tiêu Thế Khanh về phe Triệu Đồng.

Tiêu Thế Khanh lười nhác nói:

“Ai ngồi trên ngai vàng, không liên quan đến bổn tướng. Chỉ cần hắn không nhúng tay vào chuyện của bổn tướng, thì bổn tướng cần gì phải đối đầu với hắn?”

Dung Đường cười nhạt:

“Triệu Tê thì không quản chuyện triều chính, nhưng còn Ôn Thái hậu thì sao? Bà ta dung túng Triệu Tê quá mức, mặc kệ hắn gây chuyện, thậm chí dù hắn có muốn đốt lửa đùa giỡn chư hầu, bà ta cũng sẽ giúp hắn châm lửa.”

“Đủ rồi.” Tiêu Thế Khanh lạnh giọng:

“Ngươi hận Triệu Tê là chuyện của ngươi, không liên quan đến bổn tướng.”

Dung Đường khẽ thở dài, giọng trầm thấp:

“Xem ra, Hoài vương đã nhìn lầm Thừa tướng rồi.”

Ánh mắt Tiêu Thế Khanh khẽ động:

“Nói mới nhớ, trước khi Bắc Hoài vương tiến, hắn còn đặc biệt đến tìm bổn tướng, nhờ bổn tướng chiếu cố ngươi trong cung. Đúng là biết cách mua chuộc lòng người, trách không được ngươi một lòng trung thành với hắn. Nếu Triệu Tê có được một phần tài cán của hắn, e rằng Dung công tử cũng sớm cam tâm tình nguyện thần phục rồi nhỉ?”

Dung Đường giọng trầm trầm, không cảm xúc:

“Hừ, nếu thực sự có ngày đó, phiền Thừa tướng ban cho ta một ly rượu độc, để ta chết cho thật sạch sẽ.”

Tiêu Thế Khanh không đáp, chỉ nhàn nhạt nói:

“Nể mặt Hoài vương, bổn tướng tạm thời không truy cứu chuyện ngươi có ý định mưu sát Hoàng thượng, nhưng đừng để tái phạm lần nữa.”

“Ngươi thật sự quan tâm đến sống chết của Triệu Tê?”

“Hắn chết, bổn tướng sẽ phiền toái không ít. Hơn nữa…” Tiêu Thế Khanh nheo mắt:

“Từ sau lần trước suýt bị trúng độc, hình như hắn không còn giống như trước kia nữa.”

Dung Đường không mấy để tâm:

“Vậy thì sao? Triệu Tê, mãi mãi vẫn là Triệu Tê.”

Triệu Tê nghe lén xong cuộc trò chuyện, trong lòng nặng trĩu.

Trên đường trở về tẩm cung, cậu bắt gặp các mỹ nhân trong hậu cung đang chạy vòng quanh. Những mỹ nhân này bị nuôi nhốt trong thâm cung, quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa lớn, đột nhiên phải chạy bộ như vậy, ai nấy đều xiêu vẹo, thở không ra hơi. Triệu Tê thấy xót xa cho họ… liền cho họ chạy thêm năm vòng nữa.