Triệu Tê hơi ngớ người:
“Không phải sao?”
Dung Đường hờ hững nói:
“Ý của Tiêu đại nhân là, hắn đến tìm ta.”
Triệu Tê liếc nhìn Tiêu Thế Khanh, rồi lại nhìn sang Dung Đường, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Trong nguyên tác "Đại Tĩnh Vô Cương", Tiêu Thế Khanh và Dung Đường cũng từng có vài lần trò chuyện riêng, mà nội dung lần nào cũng chỉ xoay quanh một người, Hoài Vương Triệu Đồng.
Tâm tư của Dung Đường luôn hướng về Triệu Đồng, y biết Tiêu Thế Khanh là trở ngại lớn nhất trên con đường xưng đế của Triệu Đồng, vì vậy đã nhiều lần ám chỉ hắn nên bỏ tối theo sáng, từ bỏ tên hoàng đế vô dụng kia, dốc sức phò tá Triệu Đồng. Thế nhưng Tiêu Thế Khanh vì chịu ân tình của Ôn Thái hậu, nên vẫn luôn giả vờ hòa hoãn, kéo dài thời gian, mãi cho đến khi Ôn Thái hậu băng hà.
Hiện tại, Tiêu Thế Khanh lại chủ động đến tìm Dung Đường, chẳng lẽ hắn đã có ý định tạo phản? Nhưng gần đây cậu đâu có chọc giận hắn... Hay chẳng lẽ chỉ vì cậu đã lấy hết chụp đèn của Tần Chính điện, khiến hắn sinh lòng thù hận, từ đó quyết định phản bội mẹ con cậu?
... Không thể nào chứ.
Tiêu Thế Khanh thấy Triệu Tê vẫn đứng yên tại chỗ, hỏi:
“Hoàng thượng còn chưa đi?”
Triệu Tê chần chừ một lúc, rồi nói:
“Trẫm đi ngay đây.”
Thế nhưng vừa bước ra khỏi Túy Thư Trai, Triệu Tê lại dừng chân, ngoảnh đầu nhìn vào bên trong.
Giang Đức Hải hỏi: “Hoàng thượng?”
Triệu Tê nói:
“Không được, trẫm phải quay lại xem. Các ngươi không cần theo, đợi trẫm ở đây là được.”
Cậu không thể để Tiêu Thế Khanh bị Triệu Đồng lôi kéo dễ dàng như vậy. Ôn Thái hậu nói không sai, hiện tại Đại Tĩnh không thể thiếu Tiêu Thế Khanh, mà nếu cậu muốn ngồi vững trên ngai vàng, cũng không thể thiếu hắn.
Triệu Tê vòng ra cửa sau Túy Thư Trai, tình cờ thấy một cánh cửa sổ chưa đóng, cậu núp ở phía sau, có thể nhìn thấy Dung Đường và Tiêu Thế Khanh đang ngồi đối diện nhau.
Tiêu Thế Khanh nhếch môi như cười như không:
“Nói Triệu Tê si tình với ngươi, hay nói hắn ngu như lợn đây? Suýt nữa mất mạng trên giường ngươi lần trước, hôm nay lại có thể giẫm lên vết xe đổ. Bổn tướng quả thật mở mang tầm mắt.”
Dung Đường sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi môi lại đỏ thắm hơn người thường, giọng hắn bình thản:
“Nếu có thể, ta cũng muốn để Thừa tướng nếm thử chút tình thâm nghĩa trọng của Hoàng thượng.”
Tiêu Thế Khanh hờ hững nói:
“Ngươi đầu độc Triệu Tê bất thành, hắn không nói cho bổn tướng hay Thái hậu biết. Nếu không, ngươi nghĩ bây giờ mình vẫn còn sống mà ngồi đây nói chuyện với bổn tướng sao?”
Dung Đường không phản ứng gì nhiều, chỉ hỏi:
“Vậy Thừa tướng làm sao biết chuyện này?”
Tiêu Thế Khanh khẽ cười:
“Những chuyện bổn tướng muốn biết, tự nhiên sẽ biết.”