Tiêu Thế Khanh nhướng mày, có vẻ hơi bất ngờ trước phản ứng của cậu: "Hoàng thượng đang xấu hổ? Thật không giống phong cách của người. Hay là long mạch thay đổi, tính cách hoàng thượng cũng thay đổi theo?"
Triệu Tê: "…"
Công công Giang Đức Hải tốt bụng nhắc nhở: "Thừa tướng đại nhân, hoàng thượng đã hạ chỉ, không cho phép ai nhắc đến hai chữ đó nữa. Nếu không, sẽ bị cắt lưỡi!"
"Vậy sao?" Tiêu Thế Khanh khẽ cười, "Vậy hoàng thượng có muốn cắt lưỡi thần không?"
Triệu Tê trừng mắt nhìn hắn: "Không cắt, lưỡi của ngươi trẫm tạm thời giữ lại, vẫn còn dùng được."
"Ồ?" Tiêu Thế Khanh lơ đãng hỏi, "Dùng vào việc gì?"
Triệu Tê: "???"
Hình như có gì đó sai sai?
Tác giả có lời muốn nói:
Thừa tướng đại nhân: Công dụng của lưỡi rất nhiều.
Triệu Tê hít sâu một hơi, "Trẫm nhịn ngươi."
Cậu là một hoàng đế hữu danh vô thực, không có thực quyền, triều chính lại mù tịt. Nếu không có Ôn Thái hậu và Tiêu Thế Khanh, thiên hạ e rằng đã loạn từ lâu. "Trẫm vào trong dùng bữa với mẫu hậu đây."
"Hoàng thượng xin dừng bước," Tiêu Thế Khanh gọi cậu lại, "Nghe nói hoàng thượng đã thay toàn bộ cung nữ trong Ung Hoa Cung thành thái giám, có thật không?"
"Đúng vậy," Triệu Tê cảnh giác, "Trẫm đổi người trong tẩm cung của trẫm, không được chắc?"
"Được." Tiêu Thế Khanh chậm rãi nói, "Chỉ là hoàng thượng dù gì cũng là quân vương một nước, thỉnh thoảng động tình không sao, nhưng phải giữ đầu óc tỉnh táo."
Triệu Tê khó hiểu: "Ý gì?"
"Nghĩa đen." Tiêu Thế Khanh đáp, "Thần cáo lui."
Triệu Tê nghiền ngẫm lời của Tiêu Thế Khanh, nhịn không được mà âm thầm khinh bỉ y trong lòng: Ngươi còn dám nói trẫm? Trong nguyên tác, sau khi Ôn Thái hậu chết, ngươi có chút tình cảm mờ ám với Hoài Vương, quay đầu cải tà quy chính, phò tá chính nghĩa, bỏ mặc tên cẩu hoàng đế không lo. Ban đầu nói là cùng nhau làm hôn quân gian thần, kết quả ngươi lại đi làm người tốt?
Trong nguyên tác, Hoài Vương Triệu Đồng khởi binh không hề thuận lợi, mà trở ngại lớn nhất trên con đường xưng đế của hắn chính là Ôn Thái hậu và Tiêu Thế Khanh. Sau khi Ôn Thái hậu bạo bệnh qua đời, Tiêu Thế Khanh trở thành người nắm thực quyền của Đại Tĩnh, cũng là chướng ngại duy nhất của Triệu Đồng.
Từ sớm, Tiêu Thế Khanh đã rất tán thưởng con người của Triệu Đồng. Khi còn niên thiếu, bọn họ từng có lần vô tình bị nhốt lại trong cung một đêm, cùng nhau ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, từ thi từ ca phú đến triết lý nhân sinh đều bàn luận một lượt. Hai người vừa đấu trí vừa có chút tiếc thương lẫn nhau. Một mặt, khi Tiêu Thế Khanh dốc sức cùng văn võ bá quan bình loạn, thì tên cẩu hoàng đế lại liên tục tự tìm đường chết. Hắn nghe lời gièm pha, sợ Tiêu Thế Khanh nuôi binh làm phản nên đã giữ cha mẹ của hắn trong cung làm con tin. Tiêu Thế Khanh phẫn nộ, phát động binh biến, mở rộng cổng thành, để quân phản loạn không tốn một binh một tốt đã có thể tiến vào hoàng cung.