Rốt Cuộc Ai Là Cha Của Long Thai Trong Bụng Trẫm

Chương 14: Đừng nói nữa! Ở đây nhiều người như vậy!

Giang Bảo Nhi trừng lớn mắt: "Quan hệ bao dưỡng?"

"Tức là từ nay ngươi không còn là nam sủng của trẫm nữa."

Giang Bảo Nhi, người đã biết sự thật, nước mắt tuôn rơi: "Hoàng thượng… là vì Dung công tử nên người mới không cần Bảo Nhi nữa sao?"

Triệu Tê hỏi ngược lại: "Ngươi có muốn ở lại trong cung không?"

Giang Bảo Nhi gật đầu như giã tỏi: "Muốn! Bảo Nhi muốn ở lại trong cung cả đời, mãi mãi ở bên cạnh hoàng thượng!"

"Nhưng hoàng cung không nuôi kẻ rảnh rỗi."

"Bảo Nhi nguyện làm nô làm tỳ, hầu hạ hoàng thượng!"

Triệu Tê nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: "Ngoài việc hầu hạ người khác, ngươi cũng có thể làm chuyện khác. Ví dụ như, ngươi thích diễn đến thế, hoàn toàn có thể đi làm diễn viên."

Giang Bảo Nhi nghi hoặc: "Hoàng thượng nói đến diễn tuồng sao?"

"Gần như vậy."

"Bảo Nhi biết hát Côn Khúc…"

Triệu Tê xua tay liên tục: "Trẫm nghe không hiểu mấy thứ đó… Thôi bỏ đi, chuyện này để sau hẵng nói. Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, trẫm đi đây."

Giang Bảo Nhi đáng thương nhìn cậu: "Vậy hoàng thượng còn đến nữa không?"

"Không biết." Triệu Tê nói, "Nếu buồn chán thì tự tìm việc làm. Ngoài đếm gạch, ngươi có thể học bơi, tập bơi ếch, bơi tự do một lượt, để lần sau có rơi xuống nước cũng không cần người khác cứu."

Giang Bảo Nhi: "???"

Triệu Tê vừa trở về Ung Hoa cung, cung nữ của Từ An cung đã đến truyền lời, nói rằng Ôn Thái hậu muốn cùng cậu dùng bữa tối. Triệu Tê thay y phục rồi đi ngay, nhưng khi đến nơi, Ôn Thái hậu vẫn đang bàn chính sự với các đại thần.

Cung nữ lớn bên cạnh Ôn Thái hậu, Vân Tú, hỏi: "Hoàng thượng muốn vào trong, hay đợi bên ngoài ạ?"

Triệu Tê liếc nhìn vào trong điện: "Mẫu hậu đang bàn chuyện với ai vậy?"

Vân Tú còn chưa kịp trả lời, một giọng nam trầm thấp vang lên phía trước: "Ta."

Vân Tú lập tức xoay người, cúi chào người phía sau: "Tiểu nữ tham kiến Tiêu đại nhân."

Trong đầu Triệu Tê lập tức hiện lên loạt bình luận, "Vị thừa tướng quyền khuynh triều dã, đệ nhất mỹ nam của Đại Tĩnh, trọng thần tâm phúc của Ôn Thái hậu, Tiêu Thế Khanh."

Mỹ nam chính thức được triều đình công nhận quả nhiên nhan sắc kinh người. Khác với Dung Đường thanh lãnh như gió, Tiêu Thế Khanh lại có mày kiếm như mực, đôi mắt sắc sảo sáng ngời, cả người toát ra khí chất quyền quý trời sinh. Phải nói thật, vị thừa tướng này nhìn còn giống hoàng đế hơn cả cậu.

Tiêu Thế Khanh chắp tay hành lễ: "Hoàng thượng."

Triệu Tê bị khí thế của hắn đè ép đến mức hơi tức ngực: "Miễn… miễn lễ."

Tiêu Thế Khanh mỉm cười như có như không nhìn Triệu Tê: "Thần vừa nghe Thái hậu nói đến một chuyện vui."

"Chuyện gì?"

Tiêu Thế Khanh liếc xuống phía dưới Triệu Tê đầy ẩn ý: "Long mạch của hoàng thượng…"

Triệu Tê suýt phát điên, mặt hơi đỏ lên: "Đừng nói nữa! Ở đây nhiều người như vậy!"