Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng, đắc tội ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng đắc tội Tiêu Thừa tướng.
Triệu Tê cùng Ôn Thái hậu dùng bữa tại Từ An Cung. Ôn Thái hậu nhìn ra con trai tâm trạng không tốt, đặt đũa xuống, hỏi: "Tê nhi, con sao vậy?"
Triệu Tê ủ rũ lắc đầu.
Ôn Thái hậu hỏi Giang Đức Hải: "Có phải có tên nô tài nào không có mắt chọc giận hoàng thượng không?"
Giang Đức Hải thấp giọng đáp: "Hồi Thái hậu, lúc ở cổng cung, Tiêu Thừa tướng có nói mấy câu với hoàng thượng, sau đó hoàng thượng liền thành ra thế này."
Ôn Thái hậu nhíu mày, "Tê nhi, mẫu hậu đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Tiêu Thế Khanh là tâm phúc của mẫu hậu, cũng là nhân tài hiếm có. Hiện nay Đại Tĩnh bị tắc nghẽn vận chuyển lương thực, các phiên vương chiếm cứ một phương, biên cảnh bị các nước dòm ngó, đúng là lúc cần người tài nhất. Thiên hạ này, không có người thứ hai như Tiêu Thế Khanh đâu. Con không thể vì mẫu hậu, vì Đại Tĩnh mà đối xử tốt với hắn một chút sao?"
Triệu Tê biết rõ, Tiêu Thế Khanh xưa nay vẫn luôn khinh thường nguyên chủ. Trong mắt hắn, nguyên chủ chẳng khác nào một con lợn ngu đội long bào. Lý do duy nhất hắn còn ở lại triều đình, thứ nhất là vì Ôn Thái hậu có ân với nhà họ Tiêu; thứ hai là vì hoàng đế ngu dốt có cái lợi của kẻ ngu dốt. dễ dàng bị hắn thao túng.
Mặt khác, mặc dù cẩu hoàng đế kia ngu xuẩn, hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được sự coi thường của Tiêu Thế Khanh. Tiêu Thế Khanh cũng là một trong số ít người biết về bệnh kín của hắn. Hai lý do đó cộng lại, khiến cẩu hoàng đế chẳng có chút thiện cảm nào với Tiêu Thế Khanh. Nếu không phải Ôn Thái hậu ngăn cản, hắn đã sớm ra tay với Tiêu Thế Khanh rồi.
Triệu Tê dùng đũa chọc vào bát cơm: "Mẫu hậu, sao người lại nói với thừa tướng về long… chuyện của trẫm?"
Ôn Thái hậu hỏi lại: "Chuyện gì của con?"
"Chính là cái đó, cái đó đó."
"Cái nào cơ?"
Giang Đức Hải mấp máy môi, không phát ra tiếng mà nói hai chữ. Ôn Thái hậu chợt hiểu ra: "Ồ, con nói đến long..."
Triệu Tê lập tức ngăn lại: "Mẫu hậu!"
"Được rồi được rồi, không nói nữa." Ôn Thái hậu không nhịn được lẩm bẩm, "Dạo gần đây con làm sao thế, cứ như biến thành người khác vậy."
Triệu Tê: "..." Cậu thật sự quá lương thiện và chính trực, có cố gắng thế nào cũng không diễn tròn vai tên cẩu hoàng đế này.
May mà Ôn Thái hậu cũng cho rằng chuyện long mạch đã khiến tính cách con trai thay đổi. Bà kiên nhẫn giải thích: "Thừa tướng là cánh tay phải của mẫu hậu, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, mẫu hậu đều thương nghị với hắn. Bệnh của con khỏi rồi là chuyện vui, mẫu hậu còn định để hắn giúp con chọn vài ứng cử viên cho vị trí hoàng hậu đây."