Thôn này còn nghèo hơn cô tưởng tượng, khắp nơi đều là những căn nhà làm bằng đất trộn rơm.
Thậm chí có cả những túp lều ba góc đơn sơ, mẹ nuôi nói đó là “ổ rơm”, bên trong không có giường sưởi, dựng một căn chỉ tốn chưa đến nửa đồng bạc.
Ngày trước... chính xác hơn là kiếp trước, nhà họ Hứa cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng ít ra vẫn mở được tiệm trái cây, không phải lo cơm ăn áo mặc. Hứa Vãn Xuân lại là con một, cũng được nuôi dạy cẩn thận, thứ khổ cực nhất từng trải qua chắc chỉ có chuyện học hành.
Còn nơi này... đúng là nghèo đến tận cùng...
Nghĩ đến kiếp trước, Hứa Vãn Xuân không khỏi thở dài.
Cô không phải quá thông minh, nhưng từ nhỏ đã hiểu rằng, gia đình như nhà cô thì chỉ có con đường học hành mới thay đổi được số phận.
Muốn bố mẹ bớt lo, cách tốt nhất chính là tập trung học tập, hồi cấp một, cấp hai cô còn nhảy cóc tận hai lớp.
Lên cấp ba, cô xác định làm bác sĩ là lựa chọn tốt nhất cho một người không có chỗ dựa, thế là cứ thế mà phấn đấu không ngừng.
Chỉ tiếc, năm cô đỗ đại học, bố mẹ đi lấy hàng gặp sạt lở đường, cả hai mất mạng, chẳng kịp hưởng phúc con cái.
Còn cô, vất vả bao năm, cuối cùng vừa qua kỳ thực tập bác sĩ... lại mất mạng, thật là thê thảm đến khó tin...
“...Đến rồi, lại ngẩn người nữa? Còn thở dài? Mới tí tuổi đầu mà đã nhiều tâm sự thế hả?” Hứa Hà Hoa đặt cô bé nhẹ hều xuống đất, thấy cô ngẩn ra, liền nhéo nhẹ má... Ôi, chỉ còn mỗi da bọc xương, chả nhéo được gì.
Hứa Vãn Xuân không biết mẹ nuôi đang “chê bai” mình, chỉ ngẩng đầu đánh giá căn nhà trước mặt.
Cũng khá rộng rãi.
Ngoài nhà Hứa Hà Hoa và bác sĩ Tào, thì đây là căn nhà xây bằng gạch thứ ba mà cô thấy, lại còn là kiểu nhà ba gian.
Còn chưa kịp quan sát kỹ, đã thấy một người đàn ông từ trong nhà bước ra.
Người này không chỉ cao lớn, làn da đen nhẻm, mà trên mặt còn có một vết sẹo, trông không giống người tốt lành gì.
Bình thường mà nói, trẻ con sẽ sợ phát khóc, nhưng Hứa Vãn Xuân thì không, ngược lại còn chăm chú quan sát quần áo của đối phương.
“Sao lại đến giờ này? Con bé này là con nhà ai? Lá gan cũng to đấy.” Hứa Kính Quân bị ánh mắt chằm chằm của cô bé làm cho buồn cười, để lộ hàm răng vàng khè, trông lại càng đáng sợ. Cười xong, ông chỉ vào cái bàn đá trong sân: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Hứa Hà Hoa dắt con gái ngồi xuống ghế đá, bảo cô gọi người: “Gọi là ông lớn đi.”
Thì ra đây là ông lớn trong làng, trông không giống năm mươi mấy tuổi, trẻ hơn nhiều. Hứa Vãn Xuân cũng không do dự: “Chào ông lớn.”
“Lá gan đúng là không nhỏ.” Hứa Kính Quân móc từ túi áo ra một viên kẹo đưa cho cô bé, vốn là để dành cho cháu trai, nhưng thấy cô nhóc này tuy xấu nhưng lanh lợi, cũng thích tính cách này.
Hứa Hà Hoa nhét viên kẹo vào tay con gái rồi mới nói đến mục đích đến đây, cuối cùng còn cảm thán: “...Con bé ở thôn Lý Gia bao năm, cháu biết rõ nó sống thế nào. Giờ mà trả về, e là cũng chẳng sống nổi bao lâu.”
Trời vừa tờ mờ sáng, Hứa Hà Hoa đã dậy nấu cơm.
Hứa Kính Quân rít một hơi thuốc, nhả ra làn khói mờ mịt:
“Chuyện này không khó, chỉ là…” Ông liếc nhìn cô bé con đang ngoan ngoãn ăn kẹo, rồi mới nói tiếp:
“Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Cháu còn trẻ, nhận nuôi đứa nhỏ này rồi, sau này muốn gả vào nhà tử tế cũng không dễ đâu.”