Thập Niên 50: Nhặt Được Tình Yêu

Chương 10

Hứa Hà Hoa vô thức nhìn sang cô bé bên cạnh. Thấy con bé chẳng tỏ vẻ gì, chắc là không hiểu, chị mới yên tâm:

“Nếu đã gặp được Vãn Xuân bên mộ Thiết Đản, vậy thì là duyên của mẹ con cháu. Còn chuyện gả chồng… Giờ cháu có nhà, có đất, có con lừa, ăn mặc chẳng thiếu thứ gì. Đời này hồ đồ gả một lần là đủ rồi, muốn gặp được người tử tế đâu có dễ.”

Hứa Kính Quân không phải người bảo thủ. Nếu không, ông đã chẳng đồng ý để một cô gái ly hôn về sống trong thôn. Vì vậy, ông không khuyên nữa:

“Cháu nghĩ thông rồi là được. Sáng mai ta sang thôn Lý Gia một chuyến.”

“Lúc mấy giờ ạ?”

Hứa Kính Quân lại rít một hơi thuốc, nhàn nhạt đáp:

“Không cần, để ta đi một mình là được.”

Hứa Hà Hoa hiểu rõ bản lĩnh của ông, nên cũng không hỏi thêm, chỉ mang nửa rổ trứng đã chuẩn bị sẵn vào bếp, xem như chút quà cảm ơn.

Lúc quay ra, chị mới nhớ đến một chuyện khác:

“Chú à, chú xem giúp cháu mấy ngày tới có ngày nào tốt không? Nhà mới dựng xong, cháu muốn mời họ hàng lại ăn bữa cơm.”

Là chuyện vui, Hứa Kính Quân cũng không từ chối. Ông đứng dậy, đi vào gian nhà chính.

Khi quay lại, trên tay đã cầm theo một quyển sổ dày cộp.

Vừa áy náy vì chỉ trong nửa ngày, mẹ nuôi đã tốn không ít thứ cho mình, nhưng khi nhìn rõ thứ trong tay ông, Hứa Vãn Xuân lập tức sáng mắt.

Là lịch!

Mà ngay trang đầu tiên, ngày tháng được ghi rõ ràng…

Ngày 18 tháng 4 năm 1950.

Xác định được thời điểm mình đang ở, nhưng tâm trạng Hứa Vãn Xuân cũng không nhẹ nhõm hơn.

Theo lịch sử, sau ngày giải phóng, đất nước không còn loạn lạc, cuộc sống của dân chúng dần ổn định.

Những toán thổ phỉ lẻ tẻ, vài năm nữa cũng sẽ bị quét sạch.

Nhưng… lúc này vẫn nghèo quá.

Còn 28 năm nữa mới tới cải cách mở cửa. Nghĩ mà thấy ngột ngạt.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô giật mình ngước nhìn mẹ nuôi đang nắm tay mình. Mấy lần mở miệng, nhưng thế nào cũng không thốt ra nổi một tiếng “mẹ”.

Hứa Hà Hoa tưởng con bé đi mệt rồi, cúi xuống bế lên.

Hứa Vãn Xuân dứt khoát bỏ qua cách xưng hô, hỏi thẳng:

“Nhà mình… có bao nhiêu mẫu đất ạ?”

“Hai mẫu.” Trả lời xong, Hứa Hà Hoa mới nhận ra điều khác thường. Chị xoa cái đầu trọc lốc của con bé, mỉm cười trấn an:

“Đừng lo, mẹ nuôi nổi con mà.”

“Là bần nông phải không ạ?” Hứa Vãn Xuân xác nhận lại. Vì ba gian nhà ngói của mẹ nuôi quá mức nổi bật giữa những căn nhà đất, nhà tranh xung quanh.

“Là bần nông… Sao con hỏi vậy? Nhớ ra gì rồi à?”

Hứa Vãn Xuân khựng lại, rồi vô thức sờ lên cái đầu lởm chởm của mình, giả ngốc:

“Không ạ, tự nhiên nghĩ đến thôi.”

Hứa Hà Hoa cũng chỉ hỏi vậy, thấy con bé vẫn còn khỏe mạnh thì không bận tâm nữa. Chị lại hứa thêm:

“Hai mẫu đất tuy không nhiều, nhưng đất đai màu mỡ, thu hoạch khá, nộp thuế xong thì mẹ con mình vẫn đủ ăn. Mẹ còn nuôi gà, dệt vải, trồng thêm ít cao lương sau nhà, chắc chắn không đến nỗi chết đói… À, có thời gian, mẹ sẽ nuôi thêm một con lợn, thế là cả năm không lo thiếu thịt.”

Nhưng như vậy sẽ rất vất vả.

Hứa Vãn Xuân vốn chỉ lo về phân loại giai cấp, không ngờ lại nghe được những lời này.

Nghe mẹ nuôi tính toán đến mức muốn bận rộn như con quay, lòng cô chua xót, không nhịn được mà hỏi:

“Sao mẹ lại nhận nuôi con ạ?”

Một người sống một mình thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, rõ ràng… chẳng có chút quan hệ máu mủ nào.

“Có gì đâu, quanh vùng này, nhận nuôi trẻ con đâu phải chuyện hiếm.”

Dĩ nhiên, Hứa Hà Hoa không nói ra suy nghĩ trong lòng. Chị luôn cảm thấy con bé này là do ông Thổ Địa chỉ dẫn cho mình. Hôm trước quét dọn miếu, tuy không cầu khấn gì, nhưng trong lòng chị thật sự rất thích trẻ con.

Rồi chớp mắt đã nhặt được một đứa.