Thập Niên 50: Nhặt Được Tình Yêu

Chương 8

Hứa Hà Hoa bị hỏi đến ngơ ngác: “Mọi người chẳng phải đều đặt tên theo hoa cỏ sao? Đúng lúc sau nhà có cây đào nở hoa...”

Tào Tú vốn có gu thẩm mỹ tinh tế, càng không thể chấp nhận: “Quá tầm thường!”

Bị phản bác, Hứa Hà Hoa không giận mà còn nhanh trí cười nói: “Bác sĩ Tào là người có học, phiền anh đặt cho con bé một cái tên trang nhã hơn nhé?” Nói rồi, không để đối phương từ chối, chị nhanh tay lôi từ trong tủ ra hai quả trứng nhét vào tay anh ấy.

Hứa Lan Thảo thấy thế thì xót hết cả ruột, Đào Hoa nghe cũng hay mà, đặt cái tên thôi có cần phải tốn tận hai quả trứng không?

Tào Tú đẩy trứng lại, giọng trầm xuống: “Trứng thì khỏi cần.” Anh ấy hiểu, góa phụ nuôi con chẳng dễ dàng gì. Nhìn cô bé gầy yếu trước mặt, anh ấy chỉ suy nghĩ vài giây rồi nói: “Hai mẹ con em có duyên vào mùa xuân, tháng tư lại là cuối xuân, vậy gọi là... Vãn Xuân nhé, cháu có thích không?”

Vãn Xuân... Họ Hứa... Trọng sinh một kiếp, tại sao vẫn là cái tên này? Trong lòng Hứa Vãn Xuân ngổn ngang trăm mối nhưng bên ngoài chỉ mỉm cười có chút e thẹn: “Cháu thích lắm, cảm ơn bác sĩ Tào.”

Tào Tú thấy con bé ngoan ngoãn thì hài lòng gật đầu, xách hộp thuốc lên chuẩn bị rời đi.

Hứa Hà Hoa tiễn anh ấy ra tận cửa rồi mới quay lại.

Thấy không còn chuyện gì nữa, Hứa Lan Thảo cũng đứng dậy cáo từ: “Chị về nấu cơm tối đây.”

“Em đi cùng chị.” Nói dứt lời, Hứa Hà Hoa đã bế bổng cô con gái hời của mình lên.

Bị bế bất ngờ, cả người Hứa Vãn Xuân cứng đờ.

Nhận ra con bé không được tự nhiên, Hứa Hà Hoa khẽ bóp bả vai nhỏ gầy của nó: “Đừng căng thẳng, từ nay mẹ là mẹ con, ôm một cái có gì đâu.”

Nghe vậy, Hứa Vãn Xuân lại càng thấy khó xử.

Ơn cứu mạng như ơn sinh thành, gọi một tiếng mẹ cũng chẳng thiệt gì.

Nhưng kiếp trước cô đã sống hai mươi tám năm, tuổi tác cũng chẳng kém bao nhiêu, dù trong lòng có chấp nhận thì lúc này cũng không mở miệng ra nổi.

Cô bé con mặt mày nghiêm nghị, trông mà buồn cười, Hứa Hà Hoa vừa buồn cười vừa giải thích thêm: “Dẫn con đến chỗ ông lớn trong làng làm thủ tục, tiện thể cạo đầu luôn. Đường đi hơi xa, con yếu lắm, mẹ bế cho nhanh.” Nói đến đây, chị nhìn đầu con bé mà thở dài, không chỉ gầy, mà còn bẩn, vừa rồi chị còn không dám đắp chăn bông mới cho nó.

Chưa đợi Hứa Vãn Xuân phản ứng, Hứa Lan Thảo đã đồng tình: “Đúng đó, phải cạo thôi. Đầu tóc thì xơ xác, còn có cả chấy rận nữa.”

Hứa Vãn Xuân: ...Aaaaaaa!!!

...

Biết con gái mất trí nhớ, trên đường đi, Hứa Hà Hoa liên tục kể chuyện trong thôn cho con nghe.

Hứa Vãn Xuân nhờ thế mà cũng nắm được kha khá thông tin, cuối cùng cũng không còn là kẻ mù mờ nữa.

Chẳng hạn, thôn Hứa Gia cũng không phải nhỏ, có tổng cộng hơn tám mươi hộ, phần lớn mang họ Hứa.

Ông lớn trong làng là một lão già hơn năm mươi, rất giỏi giang, hồi trẻ từng buôn bán, đánh giặc, cái gì hay ho cũng từng thử qua.

Dù hai năm trước, vì bị phân tầng giai cấp mà xưởng rượu “Hứa Gia Chưng” của ông ở huyện bị đóng cửa, nhưng ông vẫn là người có uy tín nhất trong thôn.

Có việc gì, dân làng cũng tìm ông.

Kiếp trước, Hứa Vãn Xuân là người miền Nam, không rành văn hóa miền Bắc, nghe mà thấy khá thú vị.

Dĩ nhiên, cô không chỉ nghe, mà còn quan sát xung quanh.