Tóc cắt ngắn lởm chởm, kính gọng tròn viền vàng, áo dài xanh đậm, ở cúc thứ hai còn treo thêm một chiếc đồng hồ quả quýt…
Hệt như một văn nhân thời Dân Quốc.
Trầm tĩnh, lại… nghiêm nghị.
“Suy nghĩ gì thế?” Tào Tú cau mày, gõ nhẹ mặt bàn nhắc nhở.
Hứa Vãn Xuân lập tức đưa tay ra. Khi những ngón tay thon dài đặt lên mạch của cô, trái tim cô cũng lạnh hẳn.
Vậy nên… cô thực sự xuyên về thời Dân Quốc?
Là giai đoạn đầu hay cuối?
Lẽ nào vừa vặn rơi trúng thời kỳ chiến tranh?
Vậy thì…
“Bình tĩnh.” Tào Tú nhắc nhở lần nữa.
Hứa Vãn Xuân mím môi, hít sâu hai lần, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Qua một lúc, Tào Tú trầm giọng nói: “Đổi tay khác.”
Hứa Vãn Xuân lập tức làm theo.
“Đại Ni bị sao thế? Sao lại không nhớ gì? Đừng nói là bị ngốc rồi nhé?” Hứa Lan Thảo là người nóng nảy nhất. Thấy bác sĩ đã thu tay về, chị ấy lập tức hỏi ngay.
Hứa Hà Hoa rốt cuộc không nhịn được, giơ tay nện cho bà chị họ một cú.
Hứa Lan Thảo biết mình lỡ lời, vừa xoa chỗ bị đánh vừa im thin thít.
Tào Tú không quan tâm hai chị em họ, chỉ đứng dậy kiểm tra kỹ vùng đầu của cô gái nhỏ: “Cô bé này không có máu tụ trong não, cũng không có vết thương bên ngoài. Việc mất trí nhớ phần lớn là do tâm lý.”
“Ý anh là sao?” Hứa Hà Hoa và Hứa Lan Thảo cùng đồng thanh.
Tào Tú vừa sắp xếp lại hòm thuốc vừa suy nghĩ rồi giải thích theo cách đơn giản nhất: “Có lẽ cô bé đã trải qua chuyện gì đó quá sốc, nên não bộ tự bảo vệ bằng cách quên đi.”
Hứa Hà Hoa vẫn chưa hoàn toàn hiểu, dứt khoát hỏi thẳng: “Vậy có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không? Có cần uống thuốc không?”
“Đúng đấy, rồi chuyện này là sao? Đừng nói là bị ngốc thật nhé? Nếu ngốc rồi thì em đừng nhận nuôi nữa.” Hứa Lan Thảo lập tức xen vào, nhưng vừa dứt lời lại bị đấm thêm cú nữa.
Tào Tú điềm nhiên đáp: “Thuốc có ba phần độc, không cần uống làm gì, cứ bồi bổ bằng đồ ăn là được. Còn về ký ức… chuyện này khó nói. Có thể cả đời cũng không nhớ lại, cũng có thể chỉ vài ngày là bình thường trở lại. Trước mắt thì không có vấn đề gì, nếu có gì khác thường, cứ tới tìm tôi.”
So với hai người còn đang mơ màng, Hứa Vãn Xuân vốn là bác sĩ, nên rất dễ dàng hiểu được.
Nói đơn giản, đây chính là hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Tất nhiên, mấy chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là cô đã hợp lý hóa được chuyện mình không nhớ gì cả.
Hứa Hà Hoa cuối cùng cũng thở phào: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe là tốt rồi. Dù sao cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, quên rồi cũng hay… Phải rồi, bác sĩ Tào, hết bao nhiêu tiền?”
Tào Tú phẩy tay: “Thôi, tôi có dùng thuốc đâu.”
“Không được.” Vừa nói, chị vừa nhét hai quả trứng gà vào tay anh ấy.
Dù sao cũng là hàng xóm, về sau còn nhiều chuyện cần giúp đỡ. Nếu cứ khăng khăng muốn chiếm lợi, đến lúc thực sự cần giúp, ai thèm để ý đến chị chứ?
Tào Tú không có thói quen từ chối kiểu khách sáo, thấy chị thật lòng muốn đưa thì cũng thoải mái nhận lấy. Chỉ là, anh ấy hơi tò mò: “Cô định nhận nuôi đứa bé này?”
Hứa Hà Hoa cười đáp: “Đúng vậy, con bé đã đồng ý rồi. Tôi còn nghĩ xong cả tên rồi đây, gọi là Đào Hoa, Hứa Đào Hoa.”
Hứa Lan Thảo phụ họa: “Tên hay đấy.”
Hứa Vãn Xuân: …
Tào Tú: …
Tính cách thẳng thắn, Tào Tú không nhịn được mà hỏi: “Sao lại đặt là Đào Hoa?”