Hắn ta giẫm lên thi thể cánh cửa, sát khí bừng bừng xông tới trước mặt Tạ Hoài, ngang nhiên giương kiếm chỉ thẳng vào mi tâm y.
Tạ Hoài chớp mắt mấy lần.
Người này là ai?
Y không nhận ra.
Thiếu niên buộc đuôi ngựa cao không thấy chút hoảng loạn hay sợ hãi nào trong mắt y, chỉ thấy đầy rẫy sự mờ mịt và nghi hoặc.
Thậm chí y còn không nhớ ra mình là ai!
Cơn giận bốc lên, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Hoài!”
Vẻ mặt của Tạ Hoài vô cùng vô tội, y thực sự không biết người này là ai mà?!
Nguyên tác dài hơn một nghìn chương, nhân vật ít nhất cũng phải cả trăm, y chỉ chọn mấy đoạn máu chó để đọc, mấy người khác y hoàn toàn không nhớ nổi.
Tạ Hoài định chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, sau đó nói chuyện tử tế với vị khách không mấy thân thiện này.
Không ngờ, khi nhìn thấy ba chữ "Cung Trường Huyết" trước ngực y, trong mắt vị khách không mời này lập tức cuộn trào sự kinh ngạc và phẫn nộ.
"Tên biếи ŧɦái chết tiệt này! Ngươi với sư tôn ngươi cùng một giuộc cả!"
Văn Nhân Mặc Vũ không nhịn được nữa, một kiếm chém thẳng xuống đầu hắn: "Đáng lẽ năm đó lão tử nên một kiếm chặt đứt cái đầu chó nhà ngươi, đỡ phải khiến cho lão tử buồn nôn, hại cả giới tu chân!"
Tạ Hoài vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghiêng người né tránh công kích, đồng thời còn không quên kéo lại cổ áo, giữ tròn nam đức: "Đạo hữu, có gì từ từ nói, lấy hòa khí làm trọng!"
"Phì, lấy hòa khí làm trọng? Không thể nào! Nếu có thì cũng chỉ có thể là chung một nấm mồ mà thôi!"
Văn Nhân Mặc Vũ cứ thế đuổi theo hắn đánh từ đỉnh Vô Tận xuống tận Ngọc Nữ phong bên cạnh, khiến vô số nữ tu ngoái đầu nhìn, bàn tán xôn xao.
"Ê, chẳng phải đây là Tiểu sư đệ Tạ Hoài mất tích suốt năm năm sao?"
"Còn cả Văn Nhân Mặc Vũ của Lưu Thương tông nữa!"
"Sao hai người này lại đánh nhau vậy?"
Một vị nữ đệ tử áo xanh, vốn là người hay cập nhật tin tức trên diễn đàn tu chân, liền ân cần giải thích: “Năm năm trước, sư đệ Tạ từng đến Lưu Thương Tông tu học, nhưng lại lừa gạt Văn Nhân Mặc Vũ một món pháp bảo quan trọng. Thế rồi ngay khi vừa trở về tông môn, y liền biến mất không tung tích, khiến Văn Nhân Mặc Vũ ôm hận trong lòng đến tận bây giờ.”
“Vậy sao khi ấy hắn ta không tìm đến Tầm Tuyết Tôn giả mà đòi bồi thường? Dù gì Tạ sư đệ cũng là tiểu đệ tử của Tầm Tuyết Tôn giả, đâu đến nỗi không trả nổi?”