Tầm Tuyết Tôn giả chính là đạo hiệu của Cung Trường Huyết, mang ý nghĩa thanh cao lạnh lùng.
Nữ đệ tử áo xanh ghé sát lại, hạ giọng thì thầm: “Đương nhiên Văn Nhân Mặc Vũ đã tìm đến Thanh Ngọc Tông chúng ta đòi nợ.”
“Nhưng lúc ấy Tầm Tuyết Tôn giả cũng không tìm thấy đệ tử của mình, tâm tình vô cùng âm trầm, liền trực tiếp hất Văn Nhân Mặc Vũ ra khỏi sơn môn, khiến hắn ta phải ôm hận mà quay về!”
Thì ra người nọ tên là Văn Nhân Mặc Vũ, cái tên nghe cũng khá hay.
Nhưng… nguyên chủ lại là kẻ lừa đảo ư?
Y thực sự đã lừa Văn Nhân Mặc Vũ một món pháp bảo sao?
Chả trách hắn ta cứ đuổi theo y mà đánh.
Lại còn từng chịu cảnh bị Cung Trường Huyết từ chối ngoài cửa, chẳng trách vừa thấy ba chữ “Cung Trường Huyết” trên ngực y liền nổi trận lôi đình.
Tạ Hoài thấu hiểu được ngọn ngành câu chuyện, lập tức đạp mạnh chân, lướt mình lên một tảng đá khác. Mảnh đá hắn vừa đứng tức thì bị kiếm khí của Văn Nhân Mặc Vũ bổ nát, vỡ thành tro bụi!
Văn Nhân Mặc Vũ lại vung kiếm chém tới, Tạ Hoài vội giơ tay kêu lên: “Khoan đã, Văn Nhân đạo hữu, ta sẽ bồi thường cho ngươi!”
Nghe vậy, Văn Nhân Mặc Vũ mới tạm ngưng động tác, song khi phát hiện mình phải ngước đầu nhìn y trên cao, hắn ta lại giận dữ quát: “Ngươi mau lăn xuống đây bàn chuyện bồi thường! Tiểu gia ta không chịu nổi việc người khác cao hơn mình một bậc!”
Tạ Hoài: “Ngươi hứa với ta, không đuổi đánh ta nữa, ta sẽ xuống.”
Văn Nhân Mặc Vũ trước nay nói một là một: “Ngươi xuống trước!”
Tạ Hoài cứng rắn đáp: “Không, ngươi phải hứa trước.”
Văn Nhân Mặc Vũ: “…”
Hai người giằng co, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng...
Tạ Hoài quyết định nhượng bộ một bước, biển rộng trời cao.
Y giơ bốn ngón tay lên trời, nghiêm túc thề thốt: “Văn Nhân đạo hữu, ta Tạ Hoài lấy đạo tâm thề rằng, nhất định sẽ bồi thường tổn thất cho ngươi! Nếu có nửa lời dối trá, trời tru đất diệt! Chỉ cần ngươi cũng thề, ta lập tức xuống.”
Văn Nhân Mặc Vũ do dự một chút, nhíu mày giơ tay chỉ lên trời, vừa định phát thệ, chợt sực nhớ - hắn ta là chủ nợ! Cần gì phải thề thốt gì chứ?!
Thế là hắn ta lập tức thu tay lại.
Cùng lúc đó, bầu trời phía xa bỗng chốc biến sắc, gió mây cuộn trào, mây đen dày đặc phủ kín bầu trời.
Từ tầng mây, một tia sấm sét xé tan không gian, giáng mạnh xuống!
Không xa, một cây đại thụ cao chọc trời, thân cây to lớn vững chãi, vậy mà lại bị sét đánh trúng một cách chính xác, đổ ầm xuống đất, cành lá cháy đen.