Còn bản thân đương sự thì lại ngủ say như chết, chẳng hay biết gì.
Hệ thống: "..."
Ngay lúc hệ thống chuẩn bị cưỡng chế đánh thức ký chủ của mình dậy để bảo toàn mạng sống, không biết vì sao, Cung Trường Huyết đột nhiên thu tay lại.
Không tiếp tục hành động nữa, mà xoay người biến mất trong cơn gió lạnh.
Hắn cứ thế mà đi rồi?
Không gϊếŧ tên ký chủ lười biếng này sao?
Hệ thống tỏ ra vô cùng hoài nghi: ?!
...
Lúc tỉnh dậy, phương đông đã hửng sáng, ánh dương rực rỡ xé toạc màn đêm, vạt nắng vàng bao phủ lên dãy núi, tựa như một tấm lụa mỏng trong suốt.
Tạ Hoài vươn vai, ngáp một cái, cuối cùng cũng xem như tỉnh táo hơn. “Hệ thống, nhiệm vụ nhánh là gì?”
Một đêm suy nghĩ thấu đáo, y đã hiểu ra.
Chuyện đã đến nước này, chi bằng sớm hoàn thành nhiệm vụ, có oán trách cũng vô ích.
Hệ thống: "Đi bí cảnh, [cứu Nhị sư huynh của chủ công số hai - Cố Thiếu Ngôn]."
“Ừm, được.”
Xem ra nhiệm vụ nhánh của y là đi cứu đủ loại "công", góp phần thúc đẩy tình yêu giữa công và thụ.
Tạ Hoài thay trang phục nội môn của tông môn, đứng trước tấm gương đồng soi mình.
Trang phục nội môn là sự kết hợp giữa sắc lam và lục, một bên trái một bên phải, hội tụ thành hình dáng một con hạc vân, thoát tục như tiên nhân.
Y phục rất vừa vặn, chỉ có điều cổ áo hơi dài. Tạ Hoài gấp cổ áo lại, nghiêng đầu - bỗng phát hiện trên cổ mình có một dấu ấn kỳ lạ.
Tạ Hoài kéo rộng cổ áo ra nhìn kỹ - phạm vi của dấu ấn này khá lớn.
Những đường nét đỏ sậm kéo dài từ cổ, men theo xương quai xanh, thẳng đến tim.
Những đường vân ngoằn ngoèo quấn lấy nhau, cuối cùng hóa thành ba chữ - “Cung Trường Huyết”.
Tạ Hoài: "..."
Tạ Hoài tức giận một hồi, giận xong thì… cũng chẳng có gì xảy ra.
Thôi vậy, sau này tìm thuốc tẩy đi rồi tính.
Không xóa đi thì chẳng phải y thật sự biến thành chó của Cung Trường Huyết à? Chủ nhân đóng dấu ngay trên ngực, còn ra thể thống gì!
Hay là cứ coi nó như lệnh bài hộ thân? Nếu ai dám bắt nạt y, y sẽ trực tiếp xé áo, chỉ vào ba chữ trên cổ mà nói: “Thấy không? Chủ nhân ta đấy, ta là chó của hắn.”
Hệ thống: "..."
Cũng không thể phủ nhận, ký chủ nhà nó thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Ngay lúc này, một luồng kiếm khí sắc bén chém ngang, cửa phòng lập tức bị bổ đôi, một tiếng quát giận dữ vang lên:
“Tạ Hoài! Năm năm rồi, ngươi còn mặt mũi quay về sao?!”
Một thiếu niên tóc đen buộc cao, y phục hoa lệ, trên tai phải đeo một chuỗi bảo châu xanh biếc, dung mạo anh tuấn, khí thế bức người.