Giam Cầm: Phản Diện Vạn Nhân Mê Chính Là Tôi!

Chương 15

Oán hận tích tụ suốt cả ngày lập tức trào dâng, Tạ Hoài nghiến răng ken két, hận đến mức suýt nghiến nát cả hàm.

Nửa đêm, một trận gió lạnh quét qua, ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng hình trắng muốt như tuyết liên. Trong nháy mắt, bóng dáng ấy đã lặng yên vô thanh tiến vào, đứng ngay trước giường.

Cung Trường Huyết nghe rõ những lời Tạ Hoài đang mơ mà lẩm bẩm, hàng mày đẹp đẽ thoáng nhíu lại.

Cung Trường Huyết: "..."

Chửi bậy thật khó nghe.

Nếu không phải Tạ Hoài vẫn còn nhắm mắt say ngủ, suýt chút nữa hắn đã tưởng y cố ý mắng hắn sau khi biết hắn đến.

Ngủ rồi cũng không quên mắng hắn.

Hận hắn đến thế sao?

Cung Trường Huyết nhướng mày, đáy mắt thoáng qua một tia hứng thú. Hắn không tức giận, dù gì thì những kẻ chết dưới tay hắn, trước lúc lìa đời còn rủa hắn những lời khó nghe hơn nhiều.

So ra, Tạ Hoài chửi vẫn còn khá nho nhã.

Liên tưởng đến hành động của Tạ Hoài ban ngày, so sánh với y của năm năm trước, Cung Trường Huyết đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ.

Nếu như Tạ Hoài này… không phải Tạ Hoài trước đây thì sao?

Là tẩu hỏa nhập ma? Hay là bị đoạt xá?

Hoặc có lẽ…

Ánh mắt hắn lướt qua Tạ Hoài.

Dáng ngủ của y quả thực không đoan chính chút nào, vạt áo xộc xệch, cổ áo gần như mở rộng đến tận ngực. Làn da sứ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo đều lộ ra dưới ánh trăng, trắng đến mức phát sáng.

Cung Trường Huyết đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào xương quai xanh của y.

Hắn nheo mắt lạ - Đẹp đến thế này, nếu do chính tay hắn cắt xuống, đem phơi trong mật thất… chẳng phải sẽ vô cùng mỹ lệ hay sao?

Đầu ngón tay lướt theo tầm mắt, trượt qua xương quai xanh nhô lên, chậm rãi men theo đường cong, cuối cùng điểm lên chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt kia.

Bàn tay của Cung Trường Huyết thon dài, chỉ cần một tay là có thể bóp chặt cổ Tạ Hoài. Dưới năm ngón tay, làn da y nóng hổi, huyết mạch ẩn ẩn nhảy nhót dưới lớp da mỏng.

Lớp băng sương trên khuôn mặt hắn bỗng phủ lên một tầng si mê và bệnh trạng khác lạ.

Hắn chỉ cần dùng thêm chút sức, mạch đập ồn ã này sẽ dần ngừng lại, còn dòng máu nóng bỏng sẽ tràn ra, nhuộm đỏ đầu ngón tay băng lãnh của hắn.

Hồng mai rơi trên tuyết - Đó chính là khung cảnh mỹ lệ nhất.

Hoặc ví dụ như, Tạ Hoài này chính là loại người mà cổ tịch từng ghi lại - Người đến từ thế giới khác.

Là một hệ thống có tầm nhìn thượng đế, hệ thống của Tạ Hoài nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng thay cho y.