Giam Cầm: Phản Diện Vạn Nhân Mê Chính Là Tôi!

Chương 14

Hệ thống vang lên bên tai với giọng điệu vui vẻ hớn hở, Tạ Hoài nghe xong, bảo y không tức giận, đương nhiên là giả!

Có nhà ai mà hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến rồi còn phải làm cả nhiệm vụ nhánh mới được về không!?

Đây chẳng phải là lừa đảo viễn thông sao?!!

Giận chết y mất.

Không tức giận, không tức giận.

Tức giận sinh bệnh thì chẳng ai lo.

Tức giận sinh bệnh, tiểu nhân được lợi.

Tạ Hoài tự an ủi bản thân suốt một hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật trớ trêu này.

...

Đêm ấy, trời đen thăm thẳm, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng, lác đác vài vì sao điểm xuyết trên bầu trời.

Ánh trăng trong trẻo trải dài, nhưng trên đỉnh Vô Tận lại yên tĩnh đến mức chết chóc. Rõ ràng là mùa hè, vậy mà không nghe thấy dù chỉ một tiếng chim kêu hay côn trùng rả rích.

Có lẽ do Cung Trường Huyết ghét tiếng ồn, đã tiêu diệt không ít, những con còn lại cũng chẳng dám hó hé.

Tạ Hoài mượn ánh trăng tìm đường trở về nơi ở.

Vì bị mù đường, y tốn mất nửa canh giờ mới tìm về được cư xá đệ tử của Vô Tận phong.

Là đệ tử dưới trướng Cung Trường Huyết, dĩ nhiên đãi ngộ của y không tệ, so với những đệ tử ngoại môn phải chen chúc sống chung, y còn có được một gian phòng riêng.

Vừa mở cửa ra, bụi bặm tích tụ bấy lâu phủ xuống ào ào, táp thẳng vào mặt y.

Tạ Hoài: “...”

Chẳng lẽ đây chính là cảm giác lịch sử “nặng” nề sao?

Chưa kịp bước vào phòng, then cửa trong tay bỗng dưng vỡ vụn! Ngay sau đó, cánh cửa gỗ trước mặt y liền sinh động tái hiện thế nào gọi là - “Ta vỡ nát rồi.”

Tạ Hoài giật giật khóe miệng: "..."

Mẹ kiếp, y cũng nứt luôn rồi!

Giờ thì thật sự là không còn cửa mà vào.

Tạ Hoài cúi đầu nhìn cánh cửa đã chết, nhắm mắt rơi lệ, lặng lẽ bước vào trong phòng.

Y chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng rằng chiếc giường vẫn còn nguyên vẹn, nếu không, đêm nay y chỉ có thể lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường.

Nói ngắn gọn - ngủ đất.

May thay, giường vẫn còn chắc chắn, tuy đã phủ một lớp bụi dày mấy tấc, lại giăng đầy mạng nhện, nhưng miễn cưỡng dọn dẹp một chút thì vẫn có thể gắng gượng qua đêm nay.

Sau khi thu dọn giường chiếu xong, y ngả lưng xuống và chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, y nhìn thấy sư tôn Cung Trường Huyết.

Trong giấc mơ, vị sư tôn lòng dạ đen tối của y hóa thành một con mãng xà khổng lồ, to lớn mà dữ tợn. Rõ ràng mang thân rắn, thế nhưng lại nở một nụ cười lạnh thấu xương.