Y chỉ nhìn hắn đến ngây ngốc nên nhất thời sơ ý quên không hành lễ, thế mà uy áp ập đến lại sắp phế luôn y rồi!
“Đều là đệ tử sai, đệ tử không nên bất kính với sư tôn!”
Đại trượng phu là phải biết co biết duỗi!
“Bịch” một tiếng, cặp xương bánh chè của Tạ Hoài nện xuống đất, đau đến mức mặt y vặn vẹo, thiếu chút nữa là kêu tiếng chó luôn.
Ta còn chưa bao giờ quỳ trước mặt cha mẹ ta, thế mà lại phải quỳ trước mặt ngươi!
Cung Trường Huyết tỏ ra kinh ngạc, “Sao tự nhiên đồ nhi lại quỳ xuống vậy?”
Ngươi nói xem?
Ý là lật mặt như bánh tráng giả vờ bản thân ngây thơ không biết gì đúng không?
Tạ Hoài thực sự đau muốn chết. Vị rỉ sét dâng lên trong cổ họng y, thế nhưng thân thể y vẫn như bị đóng đinh trên thềm đá cứng rắn.
Phải nói là hành động chạy đến nơi khỉ ho cò gáy làm người tiền sử của y ngày trước đúng thật là lựa chọn đúng đắn nhỉ?
Thật sự muốn chết quách đi cho xong.
Đúng lúc này, đại sư huynh Tiêu Ngọc Như vì tức giận chửi người mà mất hết mặt mũi mới chật vật từng bước từng bước một bò lên từ thềm đá phía dưới. Lửa giận của hắn ta cao ngút tận trời, lạnh lùng sắc bén nói: “Tạ Hoài!”
Một tên phế vật chẳng làm nên trò trống gì thế mà lại khiến cho hắn ta mất mặt đến vậy ngay trong tông môn!
Trường kiếm quết đất, kéo trên thềm đá, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Tạ Hoài giật mình đánh thót một cái, trong lòng thầm kêu không hay rồi. Trước có sói sau có hổ, là trời muốn diệt trừ y!
“Bổn tọa từng nói không được nói chuyện trong Vô Tận Phong.”
“Tự đi Khiển Trách Đường lĩnh phạt đi.”
Dứt lời, gương mặt Cung Trường Huyết lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như có thể kết một tầng sương tuyết, trong ánh mắt bất cận nhân tình của hắn thoáng lộ ra nét lạnh lùng khiến người ta hoảng sợ.
Hắn khẽ ngẩng đầu, chỉ về hướng Tiêu Ngọc Như đằng xa.
Trong phút chốc, hơi lạnh theo đầu ngón tay hắn lao ra, kình phong và sương tuyết vô tận ập đến, gió lạnh thổi vù vù, lấy tư thế gần như muốn bẻ gãy nghiền nát xương cốt người ta mà đánh úp về phía Tiêu Ngcj Như.
Tiêu Ngọc Như còn đang kinh ngạc sững sờ tự hỏi tại sao sư tôn lại ở đây thì ngay sau đó đã bị đợt hàn khí này đánh cho rơi khỏi thềm đá.
Tạ Hoài quay đầu nhìn mà hoảng sợ.
Trời ơi trời ơi!!!
Tên này thật sự là thụ ấy hả?
Thực lực này!
Dáng người này!