Giam Cầm: Phản Diện Vạn Nhân Mê Chính Là Tôi!

Chương 9

Thật sự không phải là công à?

Thử hỏi quyển tiểu thuyết nào mà thụ lại ghét bỏ công ồn ào, đánh bay công thế này chứ?

Dù sao thì kiến thức của Tạ Hoài cũng thiển cận, y chưa từng nhìn thấy.

“Đi theo bổn tọa.”

Giọng nói thanh lãnh vang lên trên đỉnh đầu Tạ Hoài, uy áp nặng ngàn cân trên lưng y rút đi.

“Đệ tử tuân mệnh.”

Có bài học vừa rồi, Tạ Hoài không dám vi phạm.

Y ngay lập tức đứng dậy, tay chân mềm oặt không có sức lực, đầu gối còn âm ỉ đau, đi đường cũng càng là cùng tay cùng chân.

So với chim cánh cụt chỉ có vụng về hơn chứ không kém,

Đuôi mắt Cung Trường Huyết liếc nhìn y một cái, cất giọng: “Nếu không đi được tử tế thì vi sư sẽ thay ngươi nhận lấy hai chân này.”

Tạ Hoài: !!!

Thật sự phải tàn nhẫn như vậy sao?

Ngay lập tức, Tạ Hoài sợ đến sởn tóc gáy, rõ ràng từng chân tơ kẽ tóc của y đều đang hét lên rằng hiện tại Tạ Hoài đang vô cùng sợ hãi.

Y nhanh chóng chấn chỉnh lại các chi đang không chịu phối hợp của mình.

"Đệ tử nghe lời như vậy, vi sư rất vui mừng."

Cung Trường Huyết lại nở nụ cười nhẹ điển hình của kiểu ngoài cười nhưng trong không cười. Sự lạnh lẽo trong mắt hắn lại như đâm thẳng vào tim người khác, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Một lần xa cách là đi biệt năm năm, đồ đệ ngoan đúng thật là vô tình."

Trời ạ, sư tôn, người nghe một chút xem bản thân đang nói cái gì ấy vậy?

Hắn không nên nói lời này với một tên tốt thí nho nhỏ như y mà nên nói với Tiêu Ngọc Như vừa bị hất văng kia kìa!

Dù sao hắn ta cũng là công, còn y thì không!

Cung Trường Huyết: "Trong năm năm này, ngày đêm vi sư đều tìm ngươi."

Tạ Hoài: "???"

Cung Trường Huyết vung tay áo, cửa điện đúc bằng cẩm thạch trắng ngay lập tức mở ra, hắn chậm rãi bước vào.

Tạ Hoài thì run rẩy đi theo sau hắn như một con chim cút.

"Hiện tại ngươi lại tự mình đưa tới cửa."

"Ngươi nói xem, vi sư có nên gϊếŧ ngươi diệt khẩu không?"

Cánh cửa điện "ầm" một tiếng đóng lại, giọng nói của Cung Trường Huyết như ngọc rơi xuống đất, vang vọng trong đại điện trống trải.

Nhưng lại như tẩm độc.

Mạng nhỏ nguy rồi!!

Chuông báo động trong lòng Tạ Hoài vang lên, chân y lại bắt đầu mềm nhũn, gần như muốn quỳ xuống trước Cung Trường Huyết.

Rồi...

Y thật sự không nói một lời mà quỳ xuống.

Đại nạn đến đầu, trước tiên phải giữ mạng nhỏ!

"Đệ tử ngu muội, không biết đã làm sai điều gì, xin sư tôn chỉ dạy."