Giam Cầm: Phản Diện Vạn Nhân Mê Chính Là Tôi!

Chương 7

Người kia mặc một kiện áo ngoài trắng như tuyết, trên tay áo và thắt lưng đều có tuyết văn thêu bằng chỉ bạc tinh tế nghiêm cẩn, hoa mỹ lại tinh quý, càng làm tăng thêm khí chất thanh lãnh xuất trần, đĩnh bạt khác người của hắn.

Gương mặt hắn đẹp đến ngỡ ngàng, hàng mi dài như cánh quạt, môi đỏ như chu sa, kinh tài tuyệt diễm, khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái trong lòng đã nảy sinh hâm mộ và hảo cảm mãnh liệt.

Thế nhưng…

Trên người hắn lại tản mát ra hàn khí bức người, giống như muốn túm người ta lên, cất giọng lạnh băng cảnh báo người khác chớ mà dây vào.

Đúng là đóa hoa thanh cao lạnh lùng. Tạ Hoài thầm nghĩ, đồng thời cũng kinh ngạc cảm thán trước nhan sắc tuyệt trần được trời ưu ái của nhân vật thụ chính Cung Trường Huyết.

Nhận ra ánh mắt của Tạ Hoài, Cung Trường Huyết hờ hững liếc nhìn y một cái.

Thái độ lạnh nhạt đến cực điểm

Một giây.

Hai giây.

Ba giây trôi qua.

Thế mà Tạ Hoài đứng trên thềm đá lại vẫn chưa quỳ xuống hành lễ với hắn. Y giống như đã rơi vào cõi mê, chỉ đứng thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm.

Lại là thứ ánh mắt khiến người ta buồn nôn này. Cánh môi Cung Trường Huyết hé mở, trên mặt lạnh như sương, không có bất kì biểu cảm nào.

Hắn đáp xuống, hàn khí ập thẳng vào mặt Tạ Hoài.

Đến khi chỉ cách Tạ Hoài một trượng hắn mới ngừng bước. Tuy nhiên, theo bước chân ngừng lại của hắn, uy áp mạnh mẽ khủng bố cũng ập đến.

Uy áp kia đè trên đầu khiến Tạ Hoài cơ bản không nhìn thẳng được.

Cung Trường Huyết từ trên cao nhìn xuống đồ đệ trẻ tuổi của mình. Đột nhiên tầng sương lạnh trên mặt hắn như tan chảy, hắn cong khóe môi hỏi: “Sao ngươi thấy vi sư mà lại không hành lễ?”

Giọng nói vô cùng dịu dàng.

Còn ngậm ý cười.

Nếu không phải trên đầu còn bị uy áp ngàn cân đè nặng thì có lẽ Tạ Hoài còn sẽ sai lầm mà cho rằng hắn là một vị sư tôn nhân từ nhân ái.

Là nhân vật thụ chính sư tôn của giai đoạn đầu truyện “"Lô Đỉnh Sư Tôn Là Đoàn Sủng Của Tu Chân Giới"”, ngây thơ trong sáng không vướng bụi trần, để mặc các thể loại công thích chơi thế nào thì chơi.

Tuy nhiên, 5 năm đã trôi qua, tuyến thời gian hiện tại đã không còn là giai đoạn đầu mà đã tiến vào giai đoạn giữa truyện, là thời kì mà Cung Trường Huyết dần dần hắc hóa.

Tuy nhiên...

“Phụt!“

Chênh lệch thực lực quá lớn, khí huyết trong ngực Tạ Hoài cuồn cuộn sôi trào, y phun ra một búng máu.

Thần linh thổ địa ơi, tên Cung Trường Huyết này không phải loại người gì tốt!