Thẩm Kính Sơn nói: "Tiểu Ý, lời này của con không đúng, ba chưa bao giờ nói chúng ta không phải là người một nhà."
"Ông chưa từng nói, nhưng hành động của ông còn ghê tởm hơn cả bọn họ." Thẩm Ý chỉ vào Hà Thu và Thẩm Ngọc.
"Ông là cha ruột của tôi, bề ngoài tỏ ra rất tốt với tôi, nhưng thực tế thì sao? Ông đã bao giờ quan tâm đến tình cảnh của tôi chưa? Lần nào cũng bắt tôi nhẫn nhịn, dù không phải lỗi của tôi cũng phải chịu đựng. Vì lấy lòng mẹ con họ, ông đánh mắng tôi. Sao? Tôi mắc nợ cả nhà các người chắc?"
"Không đúng!" Thẩm Ý nói tiếp: "Ông nghĩ rằng mẹ tôi mất rồi, ông bà ngoại cũng mất rồi, không ai đứng về phía tôi, dù ông có đánh có mắng tôi thì tôi cũng không rời khỏi nhà các người, vì tôi không có nơi nào để đi, đúng không?"
Mặt Thẩm Kính Sơn đỏ bừng, bị chính con trai mình vạch trần suy nghĩ sâu kín nhất trước mặt bao người khiến ông ta không biết phải phản ứng thế nào.
"Tiểu Ý, ba..."
"Đừng nói nữa." Thẩm Ý hít một hơi thật sâu: "Ông không quan tâm đến tôi, tôi không thể không oán trách ông. Những ngày tháng ở nhà mấy người, tôi sẽ nhớ suốt đời. Nếu ông còn nhớ tôi là con trai ông, còn có chút áy náy với tôi, thì sau này đừng đến làm phiền tôi nữa. Bằng không, ông vô tình, đừng trách tôi bất nghĩa."
Lời của Thẩm Ý mang theo khí thế mạnh mẽ, khiến mấy người Thẩm Kính Sơn ngây ra.
Thẩm Ý nói xong, kéo Chu Bác Ngôn rảo bước rời đi, không buồn quan tâm đến biểu cảm của đám người phía sau.
Mới đi được vài bước, Chu Bác Ngôn đã khen: "Ý bảo thật bá đạo!"
Lúc rẽ, Thẩm Ý dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Chu Bác Ngôn: "Anh không thấy em bất hiếu sao?"
"Không." Chu Bác Ngôn đáp: "Anh chưa bao giờ ủng hộ kiểu hiếu thảo mù quáng, bọn họ đối xử với em tệ như vậy, tại sao em phải lấy đức báo oán?"
Nếu Thẩm Ý là người lấy đức báo oán, thì giữa bọn họ đã chẳng có sự hòa hợp này.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ý, anh đã biết bọn họ có cùng bản chất trong một số phương diện.
Thẩm Ý nhận ra Chu Bác Ngôn nói thật lòng, cuối cùng nở một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
"Nếu sau này bọn họ còn tìm đến em, em sẽ nói với anh." Anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, anh không phải là người nói suông.
Chu Bác Ngôn gật đầu. "Được, nhưng nếu họ lại làm khó em, em cũng phải nói với anh. Em từng nói rồi đấy, anh là chỗ dựa của em, em phải tận dụng triệt để chứ."
Thẩm Ý bật cười: "Dẻo miệng thật đấy."
Nói vậy thôi, nhưng trong lòng anh vui sướиɠ không tả nổi. Chẳng trách nhiều người thích nghe lời đường mật, ai mà không xiêu lòng khi nghe chứ?
Ở phía bên kia, Hà Thu sau khi bị Thẩm Ý mắng cho một trận thì lập tức quay sang trách móc Thẩm Kính Sơn, nói ông ta vô dụng, không có khí thế của một người làm cha.
Thẩm Kính Sơn bị vợ mắng mà không dám cãi lại, chỉ lặng thinh, còn Thẩm Ngọc thì đã quen với cảnh này, chẳng buồn để ý, điều cậu ta quan tâm hơn chính là làm sao để tiếp cận Chu Bác Ngôn.
…
Ngoại trừ Trình Dịch Thư, hôm nay những người đến dự tiệc sinh nhật đều là người quen.
Trình Dịch Thư suốt bữa ăn không gây chuyện, ngoan ngoãn dùng bữa khiến bầu không khí bữa tối trở nên vô cùng vui vẻ, sau khi ăn xong, mọi người còn cùng nhau cắt bánh sinh nhật.
Trong lúc trò chuyện với khách khứa, Chu Bác Ngôn còn thuận lợi bàn bạc và ký kết thêm hai mối hợp tác.
Thẩm Ý ngồi ngay bên cạnh hắn, từ những gì diễn ra, anh học được rất nhiều điều, anh cũng nhận ra Chu Bác Ngôn cố tình dạy bảo mình.
Tầm chín giờ tối, Chu Bác Ngôn và Phùng Sương Vân lần lượt tiễn khách ra về. Khi mọi thứ đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, Phùng Sương Vân mới rời đi cùng Chu Cảnh Xán và Trình Dịch Thư.
Tiễn họ xong, hai người còn chưa kịp vào phòng thì Chu Bác Ngôn đã siết nhẹ tay Thẩm Ý, ngụ ý nhắc nhở: "Ý bảo, tối nay ước nguyện của anh có thể thành hiện thực không?"
Điều hắn nói đến chính là chuyện muốn Thẩm Ý mặc áo sơ mi trắng, đeo nơ trên cổ, tự biến mình thành món quà tặng cho hắn.
Thẩm Ý vẫn khá nhút nhát trong chuyện này, mặt đỏ lên, lí nhí đáp: "Em mua quà cho anh rồi, lát nữa anh xem thử đi."
Ý là món quà mà Chu Bác Ngôn nhắc đến sẽ không có, chỉ có món quà anh đã chuẩn bị sẵn mà thôi.
Nghe vậy, trên gương mặt Chu Bác Ngôn thoáng hiện một tia thất vọng, ánh mắt hắn đầy vẻ tủi thân, suýt nữa thì khiến Thẩm Ý mềm lòng, may mà lý trí của anh vẫn còn.
Về đến phòng, Thẩm Ý lập tức lấy món quà của mình ra.
"Quà của anh đây, xem thử có thích không?"
Chu Bác Ngôn nhận lấy mà chẳng buồn nhìn, mỉm cười nói: "Chỉ cần là Ý bảo tặng, anh đều thích."
Lần này Thẩm Ý không bảo hắn dẻo miệng nữa, chỉ lặng lẽ chờ đợi phản ứng khi hắn mở quà.
Dưới ánh mắt mong chờ của Thẩm Ý, Chu Bác Ngôn mở hộp quà, bên trong là một chiếc cà vạt sọc màu rượu vang.
Trước đây, hình tượng của Chu Bác Ngôn luôn nghiêm túc, thậm chí có phần cứng nhắc. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Thẩm Ý nhận ra hắn không hề lạnh lùng như vẻ ngoài, thậm chí còn có chút giống một con công kiêu ngạo.
Khi nhìn thấy chiếc cà vạt này trong cửa hàng cao cấp, anh lập tức nghĩ ngay đến Chu Bác Ngôn.
Chu Bác Ngôn nhìn chiếc cà vạt, thực sự rất thích, đây rõ ràng là món quà được lựa chọn bằng cả tấm lòng.