[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 30

Hà Thu bị ánh mắt băng lạnh của Chu Bác Ngôn dọa đến rùng mình, liếc thấy Thẩm Ý đứng bên cạnh, lập tức kêu lên: "Thẩm Ý, con nói gì đi chứ!"

Thẩm Ý mặt không chút cảm xúc, Hà Thu bảo anh nói thì anh đáp: "Tôi không quen thân với các người, đừng gọi tôi."

Chu Bác Ngôn thầm giơ ngón cái khen ngợi trong lòng, ngoài miệng cũng không quên cảnh cáo: "Chuyện đã nói rõ rồi, sau này đừng đến nữa. Nếu các người còn đến quấy rầy, tôi đảm bảo những ngày tháng tốt đẹp của các người sẽ chấm dứt tại đây."

Gần đây, công ty của Thẩm Kính Sơn đang trên đà xuống dốc, trong khi tập đoàn của Chu Bác Ngôn lại phát triển mạnh mẽ, ông ta hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của hắn.

"Này này, Bác Ngôn à, không cần phải nói nặng lời như vậy." Thẩm Kính Sơn đứng ra hòa giải: "Dù gì cũng là người một nhà, trong nhà phải hòa thuận với nhau, con là hậu bối thì đừng chấp nhặt với dì Thu."

Thẩm Ngọc cũng lên tiếng phụ họa:

"Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, mẹ em chỉ hơi nóng tính một chút thôi, không có ý gì xấu đâu."

Vẻ đáng thương giả tạo của Thẩm Ngọc cùng ánh mắt si mê hắn nhìn hắn khiến Chu Bác Ngôn cảm thấy ghê tởm.

Dù Thẩm Ngọc có ngoại hình ưa nhìn đến đâu, thì một kẻ có tâm địa xấu xa cũng chỉ uổng phí gương mặt đẹp mà thôi, hắn vốn không lạ gì chuyện trước đây Thẩm Ngọc đã bắt nạt Thẩm Ý ra sao.

Chu Bác Ngôn lười nhìn cậu ta, trực tiếp hỏi ngược lại Thẩm Kính Sơn: "Lúc ở nhà, ông cũng dạy con mình như thế sao?"

Thẩm Kính Sơn sững người, không hiểu ý hắn là gì.

Chu Bác Ngôn cũng không có ý định giải thích, Thẩm Kính Sơn không ngu, về nhà ngẫm lại sẽ hiểu ngay. Chuyện nên nói hắn đã nói hết, không cần lãng phí thêm thời gian.

"Được rồi, mấy người đi đi, hôm nay tôi có khách, không rảnh tiếp chuyện với mấy người."

Nói xong Chu Bác Ngôn nắm tay Thẩm Ý xoay người rời đi.

Hà Thu thấy bọn họ bỏ đi thì cuống lên, vội vàng hét lên: "Thẩm Ý, cánh của mày cứng cáp rồi phải không? Mày độc ác thật đấy! Ngay cả người nhà cũng không giúp!"

Bà ta không dám chọc vào Chu Bác Ngôn, nhưng chẳng lẽ lại không xử lý nổi Thẩm Ý?

Bước chân Thẩm Ý đột nhiên khựng lại, anh hít sâu một hơi, siết chặt tay Chu Bác Ngôn đến mức đầu ngón tay tái nhợt.

Những kẻ như Hà Thu, đúng là chỉ biết được đằng chân lân đằng đầu, anh đã nhẫn nhịn đến mức này, vậy mà bọn họ vẫn dám lên giọng trách móc anh ngay trước mặt Chu Bác Ngôn.

Chu Bác Ngôn nghe thấy câu đó, sắc mặt trầm xuống, giận dữ quát: "Bảo vệ!"

Vừa dứt lời, hắn liền thấy Thẩm Ý buông tay mình ra, sải bước lớn tiến thẳng về phía Hà Thu.

Khuôn mặt Thẩm Ý không hề dữ tợn, nhưng lạnh lẽo đến mức khiến người ta rét run.

Hà Thu và mấy người kia đều sững sờ.

Hà Thu lập tức che chắn Thẩm Ngọc phía sau, ưỡn cổ lên nhìn Thẩm Ý, giọng điệu đề phòng: "Mày... mày định làm gì?"

Thẩm Kính Sơn vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu Ý, đừng gây chuyện, ở đây còn có người ngoài, đừng làm mất mặt nhau."

Thẩm Ý ban đầu rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Hà Thu và Thẩm Kính Sơn, cơn giận trong lòng anh bỗng lắng xuống.

Những kẻ này chẳng khác gì mấy tên hề nhảy nhót, nếu anh tức giận vì họ thì có khác gì tự hạ thấp bản thân?

Chu Bác Ngôn vẫn đang ở đây, anh còn muốn giữ chút thể diện cho mình.

Thẩm Ý khoanh tay trước ngực, lạnh lùng quan sát mấy người trước mặt.

"Đúng vậy, tôi đã đủ lông đủ cánh rồi, chẳng phải các người cũng thấy sao? Phía sau tôi chính là chỗ dựa của tôi."

Chu Bác Ngôn vẫn luôn chú ý đến Thẩm Ý, nghe anh nói vậy, hắn lập tức hiểu rằng "chỗ dựa" mà Thẩm Ý nhắc đến chính là mình.

Hắn không chút do dự bước lên một bước, đứng bên cạnh Thẩm Ý, giống như một vị thần hộ vệ. Hắn dùng hành động để chứng minh mình luôn đứng về phía Thẩm Ý, vô điều kiện ủng hộ anh.

Trong lòng Thẩm Ý cũng có chút lo lắng, anh sợ rằng lời nói của mình sẽ khiến Chu Bác Ngôn thất vọng. Nhưng nếu Chu Bác Ngôn không thể chấp nhận con người thật của anh, vậy thì họ cũng chẳng cần phải ở bên nhau.

Thế nhưng, hành động của Chu Bác Ngôn đã xóa tan mọi nghi ngờ của anh, khiến anh càng thêm vững tin.

"Còn chuyện tôi có độc ác hay không thì liên quan gì đến các người? Dù sao chồng tôi cũng đâu có chê tôi độc ác."

Lời nói thẳng thắn của Thẩm Ý khiến Thẩm Kính Sơn và Hà Thu ngây người, không ngờ anh lại có thể nói trắng ra như vậy.

Thẩm Ngọc thì vẫn si mê nhìn chằm chằm Chu Bác Ngôn, cố gắng tìm kiếm chút chán ghét nào đó trên khuôn mặt hắn đối với Thẩm Ý, nhưng trong mắt Chu Bác Ngôn chỉ có duy nhất một người là Thẩm Ý, việc này khiến Thẩm Ngọc ghen tị đến phát điên.

Rõ ràng cậu ta trẻ hơn Thẩm Ý, ngoại hình cũng không kém, vậy tại sao Chu Bác Ngôn lại không thèm nhìn cậu ta dù chỉ một lần?

Sớm biết Chu Bác Ngôn cưng chiều vợ như vậy, đáng lẽ cậu ta nên là người gả qua mới đúng!

Nhìn biểu cảm khác nhau trên mặt từng người, tâm trạng của Thẩm Ý bỗng trở nên vô cùng sảng khoái.

"Còn nữa, cho tôi đính chính lại lời của bà Hà một chút."

Hà Thu nghe thấy mình bị gọi tên thì lập tức cảnh giác, nhìn Thẩm Ý đầy phòng bị.

Khóe môi Thẩm Ý khẽ nhếch lên, chỉ với chút thủ đoạn đó mà cũng muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh sao?

"Tôi và các người không phải người một nhà, tôi nhớ rõ bà Hà từng nói rằng tôi là đứa trẻ không có mẹ dạy dỗ, Thẩm Ngọc cũng từng nói, đây là nhà của cậu ta. Còn ba, ba nói rằng, bọn họ nói đúng."

Thẩm Kính Sơn vội vàng giải thích: "Lúc đó ba chỉ muốn giữ hòa khí trong gia đình."

"Vậy là ông hy sinh tôi để đổi lấy sự hòa thuận của gia đình ông, đúng không?"

Nụ cười trên môi Thẩm Ý hoàn toàn biến mất, ánh mắt anh nhìn Thẩm Kính Sơn càng trở nên sắc bén.