[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 29

Chu Bác Ngôn nói vậy khiến Trình Dịch Thư càng cảm thấy hắn không nhớ ra chuyện gì, nếu không thì sao có thể dễ dàng đồng ý để hắn và Chử Tự Trạch ở bên nhau như vậy?

Trong lòng Trình Dịch Thư có chút nghi hoặc, nhưng niềm vui khi được Chu Bác Ngôn chấp nhận đã xua tan đi phần lớn sự nghi ngờ ấy, cậu ta vui vẻ nói: "Cảm ơn anh."

Chu Bác Ngôn nghe vậy mà nổi cả da gà.

Sau khi nhận được sự đồng ý, Trình Dịch Thư liền hào hứng nhắn tin cho Chử Tự Trạch.

Chỉ cần Chu Bác Ngôn đồng ý, thì Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân có phản đối cũng không sao, dù gì trong nhà, hắn mới là người quyết định.

Sau khi trò chuyện một lúc, Phùng Sương Vân vào bếp kiểm tra lại thực đơn cho bữa tối.

Dù khách mời hôm nay đều là người quen, nhưng vì số lượng đông, mọi thứ cần được chuẩn bị chu đáo.

Khách được mời đến vào lúc sáu giờ tối, nhưng từ năm giờ đã có người lục tục đến.

Điều khiến Chu Bác Ngôn và Thẩm Ý bất ngờ là Thẩm Kính Sơn cũng dẫn cả vợ con đến.

Mặc dù tất cả khách mời hôm nay đều là người thân thiết, nhưng để tránh những kẻ không mời mà đến, Phùng Sương Vân đã phát thiệp mời từ trước. Bảo vệ sẽ kiểm tra thiệp mời trước khi cho phép ai đó vào biệt thự, ai không có thiệp thì bị từ chối ngay tại cổng.

Thẩm Kính Sơn dẫn theo vợ con đến nhưng bị chặn lại ở cổng, bọn họ lớn tiếng khẳng định mình là cha chồng mẹ chồng của Chu Bác Ngôn, náo loạn một hồi khiến bảo vệ buộc phải báo cáo lại.

Chu Bác Ngôn và Thẩm Ý đang ở cùng nhau nên cả hai đều nghe thấy tin tức này.

Hắn lạnh nhạt nói: "Đuổi họ đi."

Người giúp việc vừa rời đi chưa đầy mười phút thì điện thoại của Chu Bác Ngôn vang lên. Không ngoài dự đoán, người gọi đến chính là Thẩm Kính Sơn.

Thẩm Ý bình thản nói: "Xem ra hôm nay nếu không gặp được anh, bọn họ sẽ không chịu bỏ cuộc."

Chu Bác Ngôn cúp máy ngay lập tức, trong lòng đã có quyết định, hắn quay sang hỏi Thẩm Ý: "Em có muốn đi gặp bọn họ cùng anh không?"

Thẩm Ý đáp: "Có."

Không đi thì làm sao thấy được cái gọi là "người nhà" của anh sẽ diễn trò thế nào trước mặt Chu Bác Ngôn?

Chu Bác Ngôn nắm tay Thẩm Ý, nói với Phùng Sương Vân một tiếng, không ngờ bà còn xắn tay áo định đi cùng.

Phùng Sương Vân luôn quan tâm đến chuyện của Thẩm Ý, nên ngoại trừ anh và gia đình kia, bà chính là người hiểu rõ nhất những gì anh đã trải qua.

Nguyên chủ trước đây chỉ quan tâm đến Trình Dịch Thư, không để tâm nhiều đến chuyện khác. Hơn nữa, hắn dọn ra ngoài sống từ khi trưởng thành, nên gần như chưa từng gặp Thẩm Ý.

Chu Bác Ngôn trấn an Phùng Sương Vân vài câu rồi nắm tay Thẩm Ý đi ra ngoài.



"Mở to mắt chó của mày ra mà nhìn xem chúng tao là ai? Không cho chúng tao vào, cứ chờ đấy mà xem!"

"Xin lỗi bà, không có thiệp mời thì không thể vào trong."

Hà Thu đứng đó hằm hằm nhìn bảo vệ, lời nói mang đầy ý uy hϊếp. Nhưng dù trong lòng khó chịu, bảo vệ vẫn giữ thái độ lịch sự, chỉ là cánh cổng trước mặt họ vẫn vững vàng đóng chặt, không hề có ý định mở ra.

Ngay khi Chu Bác Ngôn và Thẩm Ý xuất hiện, Hà Thu như tìm được cứu tinh. Bà ta trừng mắt lườm bảo vệ một cái, sau đó lập tức quay sang, tươi cười rạng rỡ với Chu Bác Ngôn.

"Bác Ngôn à, con xem cái bảo vệ này, đúng là không biết điều, người như vậy không thích hợp làm việc ở đây."

Ý tứ trong lời nói không khác gì ra lệnh cho hắn phải đuổi việc người bảo vệ này. Nhưng Chu Bác Ngôn hoàn toàn xem như không nghe thấy, chỉ phất tay ra hiệu cho bảo vệ lùi sang một bên.

Thẩm Kính Sơn thấy hắn nắm tay Thẩm Ý bước ra, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh đã bị ông ta che giấu. Ông ta cười giả lả chào hỏi, còn bảo Thẩm Ngọc cũng chào Chu Bác Ngôn.

Thẩm Ngọc vừa thấy Chu Bác Ngôn liền đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, cậu ta chưa từng có cơ hội gặp hắn ngoài đời, chỉ thấy trên tin tức, không ngờ ngoài đời hắn lại đẹp trai đến vậy.

Ngay giây phút Chu Bác Ngôn xuất hiện, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

Tim Thẩm Ngọc đập thình thịch không ngừng, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy si mê, cậu ta đỏ mặt, ngại ngùng cất giọng chào: "Chào Tổng giám đốc Chu."

Chu Bác Ngôn đối diện với những nụ cười giả tạo của cả nhà họ, sắc mặt lạnh lẽo như phủ một tầng băng.

Thẩm Ý sống sờ sờ đứng đây mà bọn họ lại coi như không thấy sao?

Thẩm Ý không để ý lắm, anh biết rõ "gia đình" này đến là vì ai. Chỉ có điều, ánh mắt em trai anh nhìn Chu Bác Ngôn khiến anh cực kỳ khó chịu.

Chu Bác Ngôn lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Hà Thu lập tức mách tội: "Bảo vệ không cho bọn mẹ vào!"

Thẩm Ngọc cũng nhẹ giọng phụ họa: "Đúng vậy, bọn họ không cho nhà em vào, rõ ràng chúng ta là người một nhà mà..."

Thẩm Kính Sơn định nói gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn im lặng.

Chu Bác Ngôn không chút nể mặt: "Tôi dặn dò như vậy, có vấn đề gì sao?" Hắn nhàn nhạt nói tiếp: "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì mời rời đi, sau này cũng đừng đến nữa."

Hà Thu lập tức phản đối: "Sao có thể như vậy được? Chúng ta là người một nhà, sao lại không được đến?"

Chu Bác Ngôn bật cười, nhưng nụ cười đầy vẻ chế giễu: "Mẹ tôi đã kể hết cho tôi nghe về cách các người đối xử với Tiểu Ý trước đây. Tiểu Ý là người tôi trân trọng nhất, nếu các người đã không tốt với em ấy, thì bây giờ cũng đừng nhận họ hàng bừa bãi. Bằng không, tôi sẽ không khách sáo."