Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Ý một cái: "Cảm ơn Ý bảo, anh rất thích."
Bị Chu Bác Ngôn hôn, mặt Thẩm Ý lập tức đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói: "Thích là được rồi, trên người anh có mùi rượu, đi tắm trước đi."
Chu Bác Ngôn quả thực có uống chút rượu vang tối nay, nên vẫn còn vương chút hương rượu.
Hắn vốn định rủ Thẩm Ý cùng tắm, nhưng chợt nảy ra một ý tưởng thú vị hơn, thế nên hắn cất gọn quà rồi đi tắm trước.
Chu Bác Ngôn tắm tận hơn nửa tiếng, đến khi hắn ra khỏi phòng tắm thì Thẩm Ý mới vào.
Trong lúc tắm, Thẩm Ý cứ mãi lưỡng lự, không biết tối nay có nên làm gì đó với Chu Bác Ngôn không. Nghĩ đến vẻ mặt tủi thân của hắn khi nãy, anh không khỏi căng thẳng, môi cũng mím chặt như thể đang cân nhắc một chuyện trọng đại quốc gia.
Sau một hồi đắn đo, anh cũng tắm xong, đến lúc sấy tóc, tiếng ù ù của máy sấy lại càng làm lòng anh thêm rối bời.
Thẩm Ý nghĩ mãi vẫn không thông, cuối cùng quyết định xem thử Chu Bác Ngôn có ý gì trước đã.
Anh đã hạ quyết tâm rồi, cho dù hắn muốn làm gì, anh cũng sẽ phối hợp.
Mang theo quyết tâm ấy, Thẩm Ý đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ, thậm chí quên cả hô hấp.
Đèn trong phòng đã được điều chỉnh sang tông vàng ấm, Chu Bác Ngôn quỳ trên giường, mái tóc hơi rối, dưới ánh sáng dịu dàng, ánh mắt hắn dường như phát ra tia điện.
Trên đầu hắn đội một đôi tai cáo giả trông vô cùng sống động, cổ đeo một chiếc nơ bướm màu hồng to bản. Cơ thể săn chắc với những đường nét hoàn mỹ phô bày dưới ánh đèn, còn phía dưới... chỉ có một lớp lụa mỏng màu đỏ trong suốt buông lơi, ẩn hiện những cảnh tượng khiến người ta xao động.
Thẩm Ý chưa từng nghĩ trong đời mình sẽ có ngày bị một người đàn ông dụ hoặc đến thế này.
"Ý bảo, lại đây." Chu Bác Ngôn rất hài lòng với phản ứng của anh.
Thẩm Ý không dám ăn mặc hở hang, nhưng hắn thì lại chẳng hề ngại ngần, dù sao thì tộc hồ ly bọn hắn vốn giỏi nhất là chuyện này.
Hắn đưa tay ngoắc Thẩm Ý, anh lập tức hít một hơi lạnh.
Anh thực sự... rất thích sắc đẹp của Chu Bác Ngôn!!!
Được rồi được rồi, anh không tự gói mình thành quà tặng cho hắn, vậy thì hắn tự gói mình thành quà cho anh.
365: Giỏi thật đấy.
Hệ thống 365 đã đoán được sắp có chuyện gì xảy ra, thế nên quyết đoán ngắt kết nối với Chu Bác Ngôn. Dù sao thì, lát nữa cảnh trước mặt nó cũng toàn là "mosaic", thà tự động rút lui còn hơn.
…
Bên ngoài trời trong xanh, gió nhẹ hiu hiu thổi qua, ánh mặt trời chầm chậm lên cao, xuyên qua khung cửa sổ rộng lớn, chiếu sáng cả căn phòng.
Chu Bác Ngôn nằm nghiêng trên giường, chống tay lên đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn người đang ngủ trước mặt.
Tối qua quấn quýt đến tận ba bốn giờ sáng, nếu không phải vì thể lực của Thẩm Ý không theo kịp, hắn thực sự còn muốn tiếp tục.
Dù chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, cả người tràn đầy sinh lực.
Thẩm Ý vẫn đang ngủ say, làn da lộ ra bên ngoài vương lại những dấu vết đỏ hồng lấm tấm như cánh hoa mai.
Chu Bác Ngôn tinh quái đưa ngón tay chạm nhẹ vào dấu hôn trên cổ Thẩm Ý, khiến anh theo phản xạ rúc vào lòng hắn, đôi môi hơi chu lên, trông đến là đáng thương.
Trái tim Chu Bác Ngôn lập tức mềm nhũn, đêm qua Thẩm Ý quá ngoan, thật không uổng công hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Thẩm Ý nhìn thấy chính là gương mặt phóng đại, còn nở nụ cười vô cùng rạng rỡ của Chu Bác Ngôn.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Thẩm Ý cảm thấy bản thân có thể tha thứ cho mọi chuyện.
Chu Bác Ngôn thấy anh tỉnh, liền ân cần hỏi: "Em dậy rồi à? Có chỗ nào khó chịu không?"
Giọng Thẩm Ý khàn khàn nói: "Chỗ nào cũng đau, xoa eo giúp em đi."
Anh hoàn toàn không trách Chu Bác Ngôn đã khiến mình đau nhức.
Dù gì chuyện trên giường cũng là do cả hai cùng tình nguyện, hơn nữa anh cũng không phải là không hưởng thụ, chỉ là hiện tại thực sự rất mệt.
Chu Bác Ngôn nghiêm túc xoa bóp giúp anh, khiến Thẩm Ý thoải mái đến mức lại ngủ thêm nửa tiếng nữa mới chịu rời giường.
Chu Bác Ngôn dậy trước để mặc đồ ngủ, nhìn thấy vết cào trên lưng hắn, mặt Thẩm Ý bất giác đỏ bừng, thật ra anh cũng khá hoang dã đấy chứ?
Nhưng biểu cảm xấu hổ ấy thoáng qua rất nhanh, không khiến Chu Bác Ngôn nghi ngờ.
Sau khi rửa mặt xong, Chu Bác Ngôn cho người mang bữa sáng lên, hai người ăn xong lại nằm trở lại giường trò chuyện.
Lý do đơn giản là, nằm thì Thẩm Ý thấy dễ chịu hơn.
Chưa nói được mấy câu, Chu Bác Ngôn đột nhiên lên tiếng: "Ý bảo, anh có chuyện muốn nói với em."
Thẩm Ý nhắm mắt, lười biếng hỏi: "Chuyện gì?"
Chu Bác Ngôn chậm rãi nói: "Anh đã nhớ lại tất cả rồi."
Thẩm Ý nghe vậy thì lập tức mở bừng mắt ra, trong đáy mắt vẫn còn nguyên sự kinh ngạc. "Khi nào?"
Ngay khi nghe hắn nói đã khôi phục trí nhớ, Thẩm Ý nhanh chóng tua lại trong đầu toàn bộ thái độ gần đây của Chu Bác Ngôn đối với mình.
Không hề có chút thay đổi nào.
Nếu hắn đã khôi phục trí nhớ, lẽ nào anh không nhận ra được sao?