Đây là lần đầu tiên Thẩm Ý bước vào phòng của Chu Bác Ngôn.
Anh không hề hứng thú với căn phòng của Chu Bác Ngôn, dù là trước hay sau khi hắn mất trí nhớ.
Trước khi mất trí nhớ, Chu Bác Ngôn cũng chẳng quan tâm đến phòng của mình, nhưng sau khi mất trí, ngày nào hắn cũng muốn sang phòng anh ngủ.
Phòng của Chu Bác Ngôn rất rộng, tông màu chủ đạo là xám cao cấp. Gần cửa sổ là một chiếc giường lớn ba mét, bên cạnh giường có một tủ đầu giường, kế đó là một chiếc bàn rộng với máy tính và vài quyển sách đặt trên đó.
Cuối giường có một bộ ghế sofa, trước sofa là một chiếc bàn, đối diện chính là màn hình chiếu phim.
Phòng tắm và nhà vệ sinh tách biệt, phòng thay đồ được ngăn cách với phòng ngủ bằng một cánh cửa trượt.
"Máy tính và sách của tôi đâu?"
Chu Bác Ngôn đáp: "Máy tính, sách và cả những tài liệu công việc của em, anh đã bảo người chuyển hết sang thư phòng rồi. Thư phòng rộng rãi, em cứ dùng thoải mái."
Thẩm Ý cau mày: "Nhưng thư phòng có rất nhiều tài liệu quan trọng, nhỡ chẳng may bị mất..."
Chu Bác Ngôn lập tức hiểu được lo lắng của anh: "Đừng lo, trong thư phòng có lắp camera giám sát, nếu tài liệu có thất lạc thì chắc chắn không phải lỗi của em."
Thẩm Ý nghĩ ngợi một lúc, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
"Tôi không muốn dùng thư phòng của anh, hay là anh cho tôi dùng căn phòng bên cạnh làm thư phòng đi? Phòng bên đó cũng rộng rãi, được không?"
"Được." Chu Bác Ngôn đồng ý ngay không do dự: "Nếu em thấy không yên tâm khi ở thư phòng, vậy thì dùng phòng bên cạnh."
Thẩm Ý cảm thấy Chu Bác Ngôn thật tốt với anh, anh nói gì hắn cũng nghe theo. "Anh đối xử với tôi tốt thật đấy."
Anh vô tư phát một "thẻ người tốt", còn Chu Bác Ngôn thì nhận lấy một cách đương nhiên: "Dĩ nhiên rồi, anh không tốt với em thì tốt với ai?"
Đến thế giới này ba tuần, cuối cùng cũng có thể nằm chung giường với Thẩm Ý, trong lòng Chu Bác Ngôn tràn ngập cảm giác mãn nguyện khó tả.
Thẩm Ý thay đồ xong bước từ phòng tắm ra, liền thấy Chu Bác Ngôn đã nằm trên giường từ lúc nào.
Chu Bác Ngôn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Ý bảo, lại đây ngủ nào."
Thẩm Ý đỏ mặt, ngượng ngùng bước từng bước nhỏ đến mép giường. Vừa mới nằm xuống, anh đã lập tức bị Chu Bác Ngôn kéo vào trong lòng.
Hai tay Thẩm Ý chống lên giữa hai người, căng thẳng nói: "Đã nói trước là chỉ ngủ thôi đấy."
Chu Bác Ngôn thấy anh căng thẳng liền vội vàng trấn an: "Đừng sợ, anh chỉ muốn ôm em ngủ, không làm gì cả."
Thẩm Ý nghi ngờ: "Nói dối, lúc đầu chỉ bảo là chung một phòng, đâu có nói gì đến chuyện ôm ngủ."
"Anh cứ tưởng em đồng ý ngủ chung phòng thì cũng đồng ý để anh ôm em ngủ rồi chứ." Chu Bác Ngôn giả vờ vô tội: "Hơn nữa, hai chúng ta đã nằm chung giường rồi, nếu không cho anh ôm, anh chắc chắn sẽ mất ngủ mất."
Thấy sắc mặt Thẩm Ý có vẻ đã dao động, Chu Bác Ngôn liền tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa: "Ý bảo~ em là tốt nhất mà, chúng ta nghỉ ngơi đi, không ngủ là sắp hai giờ sáng rồi đấy."
Thật ra Thẩm Ý đã buồn ngủ lắm rồi, bình thường vào giờ này anh đã ngủ được nửa tiếng, nhưng vừa nãy bị Chu Bác Ngôn bất ngờ ôm một cái làm anh tỉnh táo hẳn.
Chu Bác Ngôn vừa làm nũng vừa tỏ vẻ đáng yêu, Thẩm Ý hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Anh cắn môi, do dự vài giây, rồi như thể đã hạ quyết tâm: "Nói trước, chỉ được ôm ngủ một cách đàng hoàng, không được làm gì khác. Nếu anh dám làm loạn, tôi sẽ…"
Thẩm Ý nghĩ ra một lời đe dọa mà hắn cho rằng có thể uy hϊếp được Chu Bác Ngôn: "Tôi sẽ chuyển về phòng cũ."
Chu Bác Ngôn thầm nghĩ, nếu nhân lúc em ngủ mà làm gì đó, em cũng đâu có biết…
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ Thẩm Ý sẽ xù lông rồi xấu hổ bỏ chạy mất.
Chu Bác Ngôn thở dài một hơi, giọng điệu mềm mại như tơ: "Ôi, anh sợ quá đi~"
Thẩm Ý cảm thấy Chu Bác Ngôn chẳng sợ chút nào, chỉ đang chọc ghẹo anh thôi, anh trừng mắt nhìn đối phương, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nhìn cảnh cáo: "Tôi nói nghiêm túc đấy."
"Được rồi, nghiêm túc." Chu Bác Ngôn thuận theo: "Chỉ ôm thôi, ngủ nhé. Ngủ ngon, Ý bảo."
Nói xong hắn nhắm mắt lại trước, ra vẻ thật sự chuẩn bị ngủ.
Thẩm Ý thấy hắn nhắm mắt mãi không mở ra, trong lòng cũng dần thả lỏng, anh không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ nữa, khẽ khàng nhắm mắt lại.
Ban đầu còn lo lắng lần đầu tiên ngủ chung giường với Chu Bác Ngôn sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ anh lại ngủ ngay tức khắc.
Sau khi hơi thở của Thẩm Ý trở nên đều đặn, Chu Bác Ngôn mở mắt ra.
Thẩm Ý khi ngủ rất ngoan, nằm nghiêng sang một bên, hai tay đặt trước người.
Hàng mi của anh rất dài, sống mũi thanh tú, đôi môi hồng hồng trông có vẻ rất mềm mại, khiến người ta chỉ muốn hôn một cái.
Chu Bác Ngôn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không dám hôn xuống, thôi thì chờ thêm chút nữa vậy.
Hắn ngắm khuôn mặt của Thẩm Ý một lát, rồi nhẹ nhàng kéo tay anh đặt lên eo mình, trông như thể cả hai đang ôm nhau ngủ.
Sau khi hoàn thành "tác phẩm" của mình, Chu Bác Ngôn mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ý ngủ thẳng một giấc hai tiếng, lúc tỉnh dậy, thứ đập vào mắt anh là một "bức tường" trắng.
Chuyện này không có gì kỳ lạ, anh vẫn nhớ mình ngủ chung phòng với Chu Bác Ngôn.
Điều khiến anh ngạc nhiên là tay mình lại đặt trên eo đối phương, tư thế ngủ của cả hai chẳng khác nào một đôi tình nhân.
Điều này khiến Thẩm Ý nghi ngờ, chẳng lẽ anh chỉ ngượng miệng, còn hành động thì lại thành thật hơn cả suy nghĩ?