"Hầm lửa nhỏ suốt ba tiếng, em nếm thử xem có thích không?"
Thẩm Ý từ lâu đã chuẩn bị tinh thần, dù có dở thế nào cũng phải khen ngon, huống hồ bát canh này nhìn qua đã thấy không tệ.
Anh cầm thìa lên, húp một ngụm, mắt lập tức sáng rực, nước canh gà không hề ngấy, vị rất thanh, lại có chút ngọt dịu hòa quyện với hương thơm của nấm hương.
Anh cắn một miếng thịt gà, mềm tơi đến mức rời xương, vừa vào miệng là đã tan ngay.
Chu Bác Ngôn vẫn luôn quan sát biểu cảm của Thẩm Ý, nhìn dáng vẻ của anh, hắn biết mình nấu thành công rồi.
Thẩm Ý nuốt miếng thịt trong miệng, giơ ngón cái lên với hắn: "Ngon lắm! Tôi thấy anh nấu còn ngon hơn cả đầu bếp ngoài kia."
Câu này không hề tâng bốc chút nào, bởi vì bát canh gà này đúng chuẩn khẩu vị của anh.
Thẩm Ý ăn vui vẻ, Chu Bác Ngôn cũng vui lây.
"Vậy thì ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi."
Thẩm Ý phản bác: "Dạo này tôi tăng lên một cân rồi đấy."
Là từ lúc Chu Bác Ngôn xuất viện mà tăng, hắn ngày nào cũng nghĩ cách bảo đầu bếp nấu món anh thích, không tăng cân mới lạ.
Chu Bác Ngôn thầm nghĩ: Cái một cân đó chẳng phải chỉ cần đi vệ sinh một lần là về lại số cũ à?
Nhưng vì đang ăn cơm, hắn chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra miệng, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của Thẩm Ý.
Trong suốt bữa ăn, Chu Bác Ngôn liên tục gắp thức ăn cho Thẩm Ý. Không chỉ có canh gà, những món khác anh cũng rất thích, cứ như được nấu theo đúng khẩu vị của mình vậy.
Lần đầu tiên Thẩm Ý ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, lại còn gắp thêm rất nhiều đồ ăn. Đến khi đặt đũa xuống, anh mới lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái cảm giác no căng.
Trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn, nhưng anh thật sự không ăn thêm được nữa.
"Tối nay anh còn nấu nữa không?" Thẩm Ý hỏi khi được người đàn ông bên cạnh dịu dàng lau tay cho.
"Đương nhiên, hôm nay anh rảnh, bé cưng của anh muốn ăn thì anh nhất định sẽ nấu." Nhân cơ hội này, Chu Bác Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Ý bảo, em nói xem, anh có phải là người đàn ông lý tưởng, vừa giỏi việc nhà vừa đảm đang nấu nướng không?"
Vừa ăn xong bữa cơm do hắn nấu, giờ anh ngoài gật đầu đồng ý thì còn có thể nói gì khác?
"Ừm, rất giỏi."
Chu Bác Ngôn tiện tay vứt khăn giấy vào thùng rác, sau đó bất ngờ rướn người sát lại gần anh, giọng trầm thấp: "Anh còn lợi hại hơn thế nữa."
Thẩm Ý tò mò: "Còn gì nữa?"
Chu Bác Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve mu bàn tay, giọng điệu đầy ẩn ý: "Anh nấu ăn rất ngon, mà kỹ thuật "làm bếp" cũng rất tốt, em có muốn thử không?"
Hệ thống thầm hét lên trong câm lặng, nó vừa nghe thấy cái gì thế này?!!
Thẩm Ý năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi, dù chưa từng làm gì quá mức cũng không có nghĩa là không hiểu ẩn ý, gương mặt anh lập tức ửng đỏ.
"Anh... anh đúng là chẳng biết xấu hổ!"
May mà trong phòng ăn chỉ có hai người họ, nếu để đám người hầu nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Chu Bác Ngôn không cần mặt mũi sao?
Chu Bác Ngôn nhìn thấu sự xấu hổ của anh, nhưng quan trọng hơn là, Thẩm Ý không hề từ chối.
Hắn mỉm cười, giọng điệu càng thêm lười biếng:
"Đúng là có chút mất mặt thật, nhưng anh chỉ muốn nói ra suy nghĩ thật của mình thôi, anh biểu hiện tốt thế này, có thể ngủ chung phòng với em không, Ý bảo~?"
Chu Bác Ngôn dáng người cao ráo, diện mạo xuất sắc, khí chất lại tuyệt vời, năng lực làm việc thì khỏi bàn, đã thế còn biết nấu ăn, thậm chí còn hay làm nũng, một người ưu tú như vậy lại đối xử tốt với mình đến mức này...
Thẩm Ý hoàn toàn không biết nên từ chối thế nào. Có lẽ, anh cũng chẳng muốn từ chối.
Anh không trả lời, nhưng Chu Bác Ngôn là ai chứ? Một con hồ ly đã tu luyện cả ngàn năm, độ nhạy bén tuyệt đối đạt điểm tối đa.
"Vậy là đồng ý rồi nhé, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, anh sẽ bảo người mang hết đồ của em qua phòng anh."
Thẩm Ý do dự vài giây, cuối cùng khẽ gật đầu.
Chu Bác Ngôn lập tức vui vẻ sai người hầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn hắn phấn khởi như vậy, Thẩm Ý cảm thấy quyết định này của mình hoàn toàn không sai.
Dù sau này có ra sao, ít nhất hiện tại anh đang vui vẻ và hạnh phúc.
Sau khi căn dặn người hầu, Chu Bác Ngôn quay sang cười với anh: "Chúng ta ra ngoài đi dạo tiêu thực đi, lúc quay về thì họ cũng sắp xếp xong rồi."
Đúng lúc Thẩm Ý đang cảm thấy no quá, anh liền đồng ý.
Trước đây, mỗi khi ăn no anh chỉ thích ngồi yên một chỗ lướt điện thoại, có thể không động thì tuyệt đối sẽ không động, huống hồ là chuyện nắm tay người khác đi dạo.
Nhưng từ khi Chu Bác Ngôn mất trí nhớ, bữa ăn nào xong hắn cũng kéo anh ra ngoài đi dạo.
Nhắc đến chuyện mất trí nhớ, Thẩm Ý lại có chút lo lắng.
Dù Chu Bác Ngôn đã hứa hẹn với anh, nhưng anh vẫn cảm thấy bất an.
Anh vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh. Đúng lúc đó, đối phương cũng quay sang, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng.
Thôi vậy, cứ đi từng bước rồi tính tiếp.
Hai người tản bộ khoảng nửa tiếng rồi mới quay về rồi lên lầu.
Vừa bước vào trong, Thẩm Ý theo phản xạ đi về phía căn phòng cũ của mình.
Phải đến khi Chu Bác Ngôn kéo tay anh, nhắc nhở: "Đồ của em chuyển sang đây rồi, từ nay chúng ta chung một phòng."