Khi Thẩm Ý còn đang tự hoài nghi bản thân, trên đầu bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng: "Ý bảo, em tỉnh rồi à?"
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng rõ của Chu Bác Ngôn, rõ ràng hắn đã dậy từ lâu.
Thẩm Ý vội vàng rút tay về, làm như thể mình chưa từng làm gì cả.
"Ừm, tôi muốn dậy rồi, buổi chiều định vẽ tranh."
"Wow, Ý bảo còn biết vẽ tranh nữa à? Giỏi quá đi!" Trong mắt Chu Bác Ngôn tràn đầy sự ngưỡng mộ, khiến Thẩm Ý bị nhìn đến mức hơi ngại.
"Chỉ là vẽ mấy bức chân dung nhân vật anime thôi, rất đơn giản."
Chu Bác Ngôn vẫn tiếp tục khen ngợi: "Dù vậy cũng rất lợi hại rồi, anh còn chẳng biết vẽ nữa là, nhưng nhất định phải vẽ hôm nay sao? Anh còn định buổi chiều xem phim với em mà."
Thẩm Ý rất muốn vẽ, nhưng ý tưởng xem phim cùng Chu Bác Ngôn cũng khá hấp dẫn anh.
Sau hai phút do dự, anh đáp: "Chúng ta có thể xem phim trước, xem xong thì anh nấu cơm, còn tôi vẽ tranh."
Dù sao vẽ tranh lúc nào cũng được, nhưng xem phim cùng Chu Bác Ngôn thì không phải lúc nào cũng có cơ hội.
Chu Bác Ngôn bận rộn với công việc, sáng đi tối về, chỉ có cuối tuần mới rảnh rỗi một chút.
Chu Bác Ngôn hài lòng: "Thống nhất vậy nhé."
Hắn kéo Thẩm Ý dậy khỏi giường, cả hai cùng vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay quần áo.
Chu Bác Ngôn cho Thẩm Ý lựa chọn nơi xem phim, nhà hắn có một rạp chiếu phim riêng, có thể xem trong phòng hoặc ngoài phòng khách, tùy ý Thẩm Ý.
Thẩm Ý không chọn, mà để Chu Bác Ngôn quyết định, anh xem ở đâu cũng được.
Cuối cùng, Chu Bác Ngôn chọn xem trong phòng.
Phòng không quá rộng, so với rạp chiếu phim trong biệt thự thì nhỏ hơn nhiều, nhưng ở trong phòng yên tĩnh xem phim, đến đoạn tình cảm cao trào còn có thể tranh thủ hôn một cái, không phải rất tuyệt sao?
Để tạo không khí lãng mạn, Chu Bác Ngôn tìm một bộ phim tình cảm có đánh giá cao.
Phim mới bắt đầu không lâu, hắn đã lặng lẽ ôm lấy eo Thẩm Ý.
Thẩm Ý nhận ra nhưng không phản đối, thực ra anh rất thích cảm giác được Chu Bác Ngôn chủ động gần gũi như vậy.
Trong khi hai người ngọt ngào xem phim, thì Chử Tự Trạch lại chẳng được may mắn như vậy.
Hắn ta ngồi trong văn phòng, trên màn hình máy tính là tin tức về lô đất kia.
Lô đất đó có vị trí địa lý vô cùng đắc địa, vốn dĩ là miếng bánh béo bở. Vì thế, hắn ta đã chi một số tiền khổng lồ để giành lấy, thậm chí còn mạo hiểm giở trò với đối thủ lớn nhất của mình, Chu Bác Ngôn.
Vì tuần này đã tổ chức hai lần lễ khởi công, bây giờ trên mạng tràn lan tin đồn rằng lô đất đó không may mắn. Hắn ta đã thuê acc clone và yêu cầu các tài khoản marketing gỡ video xuống, nhưng tốc độ lan truyền của tin tức quá nhanh, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Ba hắn ta yêu cầu hắn xử lý chuyện này, vì vậy hôm nay hắn ta không nghỉ ngơi mà tập trung tìm cách giải quyết, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp nào.
Đang lúc bực bội, điện thoại hắn ta reo lên. Nhìn vào màn hình, thấy là Trình Dịch Thư gọi đến.
Nhắc đến lô đất đó, hắn ta không khỏi có chút oán trách Trình Dịch Thư. Nếu không phải do Trình Dịch Thư cứu Chu Bác Ngôn, có lẽ bây giờ Chu Bác Ngôn đã chết rồi, mọi chuyện cũng chẳng phiền phức như thế này.
Nhưng hiện tại hắn ta vẫn cần Trình Dịch Thư, nên hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc rồi mới bắt máy.
"Alo."
"Anh Trạch, anh xử lý xong chuyện chưa? Tối nay mình cùng đi ăn nhé?"
Giọng Trình Dịch Thư nghe có vẻ rất vui, cậu ta càng vui vẻ, Chử Tự Trạch lại càng khó chịu, sự bực bội vừa kìm nén được lại bùng lên.
"Anh không có tâm trạng ăn uống."
Nhận ra cảm xúc của hắn ta không tốt, Trình Dịch Thư cũng không dám vui vẻ nữa, cẩn thận hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Em còn hỏi anh sao?" Hắn ta hậm hực đáp: "Em không xem tin tức trên mạng à?"
Trình Dịch Thư có xem, nhưng toàn xem mấy tin đồn nhảm hoặc tin về hàng hiệu, những thứ này chắc chắn không liên quan đến chuyện khiến hắn ta bực mình, nên cậu ta cũng không dám hỏi.
"Anh đừng tức giận, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết mà."
"Chuyện này không giải quyết được." Hắn ta bóp sống mũi, thở dài nặng nề: "Anh nghi ngờ Chu Bác Ngôn căn bản không hề mất trí nhớ, em thử thăm dò hắn xem."
"Sao có thể chứ?" Trình Dịch Thư hoàn toàn không tin: "Nếu anh ấy không mất trí nhớ thì sao lại đối xử với em như vậy?"
Hắn ta suy đoán: "Biết đâu hắn đã biết sự thật rồi?"
"Không thể nào." Trình Dịch Thư khẳng định: "Anh ấy tỉnh lại sau tai nạn là đã mất trí nhớ rồi, trừ khi anh ấy biết chuyện từ trước khi gặp tai nạn."
Cậu ta cũng thấy khó hiểu.
Nếu Chu Bác Ngôn đã biết sự thật từ trước, thì tại sao vẫn mắc bẫy?
Ngoài việc bị mất trí nhớ ngay khi tỉnh dậy, không có khả năng nào khác để hắn biết được sự thật.
"Trực giác của anh nói, những điều xui xẻo gần đây của anh chắc chắn có liên quan đến Chu Bác Ngôn, em tốt nhất nên thử thăm dò hắn đi."
Trình Dịch Thư cũng khó xử: "Nhưng em không gặp được anh ấy, em đã nói với anh rồi, anh ấy đã dọn hết đồ của em đi, còn không cho em đến biệt thự nữa."