[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 16

Thẩm Ý nói ra địa chỉ, Chu Bác Ngôn liền nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.

Anh vừa cúp máy, còn chưa kịp nói với Lăng Phong về việc Chu Bác Ngôn sẽ đến, thì đối phương đã lên tiếng trước.

"Có người sắp đến à?"

Thẩm Ý gật đầu: "Là chồng tôi, anh ấy đến đón tôi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới đây."

"Chồng anh?" Lăng Phong tim chợt thắt lại, trên mặt thoáng qua vẻ khó tin: "Chẳng phải hai người chỉ là liên hôn thôi sao?"

Từ khi Thẩm Ý kết hôn với Chu Bác Ngôn, Lăng Phong đã cảm thấy khó hiểu.

Lúc đó, Thẩm Ý và Chu Bác Ngôn gần như không quen biết, càng không có tình cảm. Hơn nữa, với năng lực của Thẩm Ý, anh hoàn toàn không cần phải nghe theo gia đình mà cưới Chu Bác Ngôn.

Nhưng khi đó Thẩm Ý chỉ thản nhiên nói: "Kết hôn với Chu Bác Ngôn cũng không có gì xấu cả. Anh ấy là người tốt, tôi cũng có thể nhờ đó mà thoát khỏi gia đình mình. Nếu không có tình cảm, cùng lắm sau này ly hôn là được."

Nhắc đến Chu Bác Ngôn, trên mặt Thẩm Ý hiện lên nét dịu dàng: "Trước đây là vậy, sau này thì không phải nữa."

Lăng Phong không thể hiểu nổi, rõ ràng không lâu trước đây, mối quan hệ giữa Thẩm Ý và Chu Bác Ngôn vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.

Trong lòng anh ta như có một bàn tay siết chặt, khiến anh ta đau đớn đến nghẹt thở.

Bỗng dưng, Lăng Phong nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Chu Bác Ngôn vẫn còn mất trí nhớ mà, đúng không?"

Thẩm Ý gật đầu: "Ừm."

Lăng Phong còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy Thẩm Ý tiếp lời: "Anh ấy nói anh ấy biết mình đang làm gì, và tôi tin anh ấy."

Lần đầu tiên trong đời, vì tình yêu, anh dám kiên định và rõ ràng như vậy. Giống như con thiêu thân lao vào lửa, nhưng anh không hối hận, anh nguyện ý đánh cược lần này.

"Lăng Phong, chúng ta chỉ có thể là bạn, nếu anh vẫn muốn hợp tác thì cứ tiếp tục, nếu không tôi sẽ tìm người khác."

Lời nói của Thẩm Ý quá mức rõ ràng, Lăng Phong cũng hiểu được hàm ý trong đó.

"Anh thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao? Tôi đã theo đuổi anh ba năm rồi."

Thẩm Ý bình tĩnh nói: "Tình cảm không thể cưỡng cầu."

Lăng Phong thích anh, hơn nữa chưa bao giờ che giấu tình cảm đó. Nhưng anh biết rõ, Lăng Phong không phải người mà anh đang chờ đợi.

Trước đây Lăng Phong từng đề nghị thử hẹn hò một thời gian, nếu không hợp thì chia tay, nhưng Thẩm Ý không muốn thử.

"Haizz, lại bị từ chối rõ ràng nữa rồi." Lăng Phong thở dài ủ rũ, nhìn bàn đồ ăn ngon trước mặt cũng chẳng còn chút hứng thú nào.

Thẩm Ý muốn nói vài câu an ủi, nhưng anh vốn không giỏi dỗ dành người khác, nên quyết định tiếp tục ăn và chờ Chu Bác Ngôn đến.

Thấy Thẩm Ý vẫn thản nhiên ăn uống, Lăng Phong cũng dứt khoát tiếp tục ăn theo.

Dù sao thì anh ta và Thẩm Ý vẫn là bạn bè, hơn nữa, Chu Bác Ngôn hiện tại vẫn đang mất trí nhớ, ai dám chắc sau khi khôi phục trí nhớ, hắn vẫn sẽ thích Thẩm Ý?

Nghĩ vậy, Lăng Phong lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Khi Thẩm Ý sắp ăn xong, nhà hàng đột nhiên trở nên xôn xao, anh còn nghe thấy vài người bàn tán: "Trời ơi, đẹp trai quá!"

Vì anh quay lưng về phía cửa, lại không có hứng thú với chuyện xung quanh nên cũng chẳng buồn nhìn xem có chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi có một người ngồi xuống bên cạnh anh.

Thẩm Ý vô thức quay sang nhìn, nhưng cái nhìn này khiến anh ngây ra ngay tại chỗ.

Chu Bác Ngôn lúc nào cũng để tóc vuốt ngược ra sau, hôm nay cũng vậy.

Nhưng khác với thường ngày, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu rượu vang, phối cùng quần tây đen được cắt may hoàn hảo.

Tay áo được xắn lên một đoạn, để lộ cánh tay rắn chắc, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá cả triệu tệ.

Cúc áo sơ mi được mở ba chiếc từ cổ trở xuống, làm lộ ra xương quai xanh sắc nét cùng bờ ngực rắn chắc thấp thoáng.

Trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng mảnh, tai còn mang khuyên có màu gần giống với áo.

Khuôn mặt Chu Bác Ngôn mang theo nụ cười đầy ý vị, toàn thân toát ra một chữ Mị viết hoa!

"Anh…"

Thẩm Ý không biết phải nói gì nữa.

Bình thường, Chu Bác Ngôn đi làm đều ăn mặc chỉn chu, sao hôm nay lại mặc quá mức gợi cảm…. thế này.

Đặc biệt là bờ ngực rắn chắc kia, Thẩm Ý muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.

Chu Bác Ngôn mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán Thẩm Ý, hành động đầy thân mật không hề che giấu.

"Sao thế? Nhìn đến ngây người luôn à? Không định giới thiệu bạn của em với anh sao?"

Chu Bác Ngôn tỏ vẻ đắc ý, nói với hệ thống: [Nhìn thấy chưa? Bé cưng của tôi bị tôi mê hoặc rồi.]

365 thở dài đáp: [Giờ cậu ấy chắc đang thấy anh nóng lắm.]

Không chỉ nóng, mà còn cực kỳ nóng.

365 không biết những hệ thống khác có gặp tình huống thế này không, nhưng đây là lần đầu tiên nó gặp phải một chủ nhân như vậy.