Biến cố này khiến các nhà đầu tư tham gia lễ động thổ bắt đầu xì xào bàn tán.
"Hương không cháy được, đây không phải điềm tốt đâu."
"Đúng vậy, tôi làm ăn bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy hương châm không cháy."
"Tôi từng gặp trường hợp này một lần, lần đó thua lỗ nặng nề."
Nghe những lời bàn tán phía sau, sắc mặt Chử Tự Trạch càng lúc càng khó coi.
Đúng lúc này, gió lớn đột ngột nổi lên, thổi bay đồ đạc xung quanh, chẳng bao lâu sau, trời bắt đầu đổ mưa.
Mọi người không kịp để ý chuyện khác, vội vã tìm chỗ trú mưa, Chử Tự Trạch nhìn cơn mưa ào xuống, sắc mặt tối sầm.
Vốn dĩ hắn ta muốn nhân dịp này khoe khoang rằng mình đã giành được một khu đất tốt, nhưng bây giờ lại trở thành trò cười.
Chu Bác Ngôn lên xe trú mưa, còn không quên trò chuyện với 365: [Bảo sao người ta nói trời cũng giúp ta, cơn mưa này đến thật đúng lúc.]
365 báo cáo: [Chỉ số khí vận của nhân vật chính giảm 30%.]
365 tiếp tục: [Xem ra khu đất này coi như bỏ đi rồi.]
Chu Bác Ngôn cười nhạt: [Chính xác.]
Mặc dù thời nay người ta không còn mê tín như trước, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tin.
Chử Tự Trạch định phát triển khu đất này thành khu biệt thự cao cấp, nhưng chuyện hôm nay chắc chắn sẽ lan truyền, mà ai biết sau khi qua miệng nhiều người câu chuyện sẽ biến tướng thành thế nào?
Giới thượng lưu rất coi trọng phong thủy, dù có xây biệt thự xong, e rằng cũng chẳng ai dám mua.
Tâm trạng Chu Bác Ngôn vô cùng vui vẻ: [Áo bị ướt rồi, về nhà thay đồ rồi gặp Ý bảo của tôi thôi.]
365 nhắc nhở: [Ý bảo của anh không có ở nhà, cậu ấy đang uống trà sáng cùng bạn.]
Chu Bác Ngôn lập tức nhíu mày: [Bạn nào?]
365: [Lăng Phong, xin nhắc nhở, anh ta không chỉ là đối tác làm ăn của Ý bảo nhà anh mà còn là người từng thầm mến cậu ấy đấy.]
Chu Bác Ngôn: Không vui chút nào.
Trong nhà hàng trà sáng, Thẩm Ý đang thưởng thức mỹ vị, cơn mưa ngoài kia không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của anh.
Ngồi đối diện anh là một người đàn ông đeo kính không gọng, ngũ quan sắc nét, tóc nâu hạt dẻ, mặc âu phục chỉnh tề, trông nghiêm túc và nho nhã.
Người đàn ông vừa ăn vừa thi thoảng liếc nhìn Thẩm Ý, trong mắt tràn đầy trân trọng và yêu thích.
Thẩm Ý ăn uống rất tao nhã, chậm rãi thưởng thức từng miếng từng miếng một, mỗi động tác đều như một bức tranh thanh tao.
Anh không phải không nhận ra ánh mắt của Lăng Phong, khi Lăng Phong một lần nữa dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Thẩm Ý, anh liền nhắc nhở:
"Anh còn nhìn tôi như vậy nữa, tôi sẽ về ngay đấy."
"Đừng mà, tôi sợ anh rồi." Lăng Phong lầm bầm: "Nhưng anh cũng keo kiệt quá đi, tôi theo đuổi không được thì chẳng lẽ nhìn thêm hai cái cũng không được à?"
Thẩm Ý bình tĩnh đáp: "Không được, chúng ta đã thỏa thuận từ đầu rồi, anh có thể làm đối tác của tôi trong công việc, nhưng không được thích tôi."
Sự cứng rắn của Thẩm Ý khiến lòng Lăng Phong có chút chua xót.
Dù anh ta không làm đối tác của Thẩm Ý thì cũng không theo đuổi được anh, chi bằng hợp tác trong công việc, có lẽ còn có cơ hội "gần quan được ban lộc."
Thẩm Ý không để tâm đến anh ta, nhắc nhở xong lại tiếp tục ăn.
Lăng Phong ăn được hai miếng thì chủ động bắt chuyện: "Tiểu Ý, tôi cảm thấy dạo này trạng thái của anh tốt hơn trước rất nhiều."
Thẩm Ý khựng lại một chút: "Thật sao?"
Lăng Phong gật đầu chắc chắn: "Ừ, sắc mặt anh hồng hào, cả người cũng trông vui vẻ hơn nhiều."
Thẩm Ý thắc mắc: "Chẳng lẽ trước đây tôi u ám lắm sao?"
Lăng Phong sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải ý đó, chỉ là tôi cảm thấy anh đã thay đổi theo hướng tích cực hơn thôi."
Thẩm Ý cũng không thấy lạ với sự thay đổi này.
Chu Bác Ngôn dạo này vô cùng quan tâm đến chuyện ăn uống của anh, ba bữa một ngày đều chăm lo chu đáo. Không những thế, ăn xong còn kéo anh ra vườn đi dạo tiêu thực, miệng thì nói là để rèn luyện sức khỏe.
Anh không nói thêm gì nữa, chuẩn bị tiếp tục ăn thì điện thoại reo lên, nhìn màn hình một lát, anh nói với Lăng Phong: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút."
Vừa bắt máy, giọng điệu ấm ức của Chu Bác Ngôn đã truyền đến: "Ý bảo ơi, anh đáng thương quá, quần áo bị mưa làm ướt hết rồi."
Thẩm Ý: "Anh không phải đang đi làm sao?"
"Đúng là đi làm mà." Chu Bác Ngôn như một đứa trẻ mách lẻo với phụ huynh: "Nhưng anh đi dự lễ động thổ, bị dính mưa, bây giờ không muốn đi làm nữa, anh muốn về nhà ăn trưa với em."
Thẩm Ý nhìn sang Lăng Phong đang ăn một cái há cảo tôm, thấy anh ta nhìn qua thì ánh mắt có chút vô tội.
"Tôi không ở nhà, đang ra ngoài ăn với bạn."
"Hả?" Chu Bác Ngôn hỏi: "Vậy anh có thể đến không? Trời mưa to thế này, anh tiện thể qua đón em luôn."
Nghĩ đến việc dạo gần đây Chu Bác Ngôn đối xử rất tốt với mình, lại thêm suy nghĩ của Lăng Phong dành cho anh, Thẩm Ý cân nhắc một lát rồi đáp:
"Được, anh qua đây đi, tôi đang ở..."