Khi Thẩm Ý mở cửa phòng, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười của Chu Bác Ngôn.
"Ý bảo, buổi tối anh ngủ một mình sợ lắm, chúng ta ngủ cùng nhau đi?"
Chu Bác Ngôn mỗi ngày lại khiến Thẩm Ý mở rộng tầm mắt, hắn mặt dày như vậy, hoàn toàn không giống với Chu Bác Ngôn trước đây.
Thẩm Ý khẽ nheo mắt, trên mặt hiện lên vẻ trêu chọc, trong mắt ánh lên ý cười: "Anh chắc chắn là sợ sao?"
Chu Bác Ngôn gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, anh rất sợ, cần phải ôm Ý bảo mới có thể ngủ ngon. Hơn nữa bây giờ cũng sắp tháng chín rồi, chăn vẫn còn lạnh, anh muốn sưởi ấm chăn cho em."
Khi nói chuyện, hắn còn vô tình hay cố ý khoe khoang thân hình của mình.
Hắn mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, chỉ dùng một sợi dây buộc hờ bên trái, áo ngủ trông như một chiếc áo khoét cổ sâu hình chữ V. Hơn nữa, hắn còn cố tình kéo cổ áo rộng thêm một chút, để lộ phần cơ ngực săn chắc mơ hồ thấp thoáng.
Thẩm Ý phải thừa nhận thân hình của Chu Bác Ngôn thực sự rất hấp dẫn, đôi mắt hắn như thể biết phóng điện, tràn đầy mê hoặc, cộng thêm hương thơm nhàn nhạt trên người hắn khiến đầu óc anh có chút quay cuồng.
Nhưng anh vẫn giữ lại chút lý trí cuối cùng để từ chối: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc cần sưởi ấm giường đâu."
Chu Bác Ngôn thấy bị từ chối cũng không giả vờ nữa, trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Ý: "Anh muốn ngủ cùng em, Ý Bảo, cho anh một cơ hội đi, chỉ có tiếp xúc nhiều hơn, em mới có thể thấy được điểm tốt của anh."
Người theo đuổi Thẩm Ý không ít, nhưng mặt dày không biết xấu hổ như Chu Bác Ngôn thì đây là lần đầu tiên.
"Tôi mới chỉ đồng ý cho anh cơ hội thể hiện, phải qua được thử thách thì tôi mới cho anh vào phòng được, hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi."
Chu Bác Ngôn thở dài một hơi đầy u oán: "Mới ngày đầu tiên sao? Sao anh lại có cảm giác như đã qua mấy năm rồi vậy."
Thẩm Ý không nhịn được mà bật cười, một Chu Bác Ngôn như thế này thực sự khiến anh cảm thấy thích thú, nhưng anh vẫn muốn quan sát thêm xem hắn thể hiện thế nào.
"Tôi buồn ngủ rồi, anh về ngủ đi."
Thấy Thẩm Ý thực sự mệt, Chu Bác Ngôn không làm nũng nữa, ngoan ngoãn nói "Ngủ ngon" với vẻ mặt ấm ức.
Sau khi anh đóng cửa lại, hắn mới trở về phòng của mình.
Chỉ cách Thẩm Ý một bức tường, nhận thức này khiến tâm trạng hắn vô cùng vui vẻ mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Chu Bác Ngôn phải đi làm, công ty làm việc từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối, nên hắn dậy từ 7 giờ, ăn sáng xong thì rời nhà. Trước khi đi, hắn dặn dò nhà bếp giữ ấm bữa sáng để khi Thẩm Ý thức dậy sẽ có đồ ăn ngay.
Sau khi nhắn tin cho Thẩm Ý, hắn lái xe đến công ty.
Trước đây ở những thế giới khác hắn cũng từng lái xe, kỹ thuật rất thuần thục, nên việc tự lái xe đi làm với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Việc đầu tiên Chu Bác Ngôn làm khi đến công ty là tổ chức cuộc họp, rà soát lại toàn bộ tình hình công ty một lần nữa. Đồng thời, hắn bắt đầu tiến hành cải tổ bộ máy, đặc biệt là loại bỏ những kẻ dựa vào quan hệ mà vào làm nhưng không chịu làm việc, cũng như những người do Chử Tự Trạch sắp xếp vào.
Có hệ thống hỗ trợ, hắn dễ dàng nắm bắt được ai là kẻ đó, một lưới bắt gọn, tất cả đều bị phòng nhân sự cho thôi việc.
Lý do sa thải rất đơn giản: không chịu làm việc, chỉ biết ăn không ngồi rồi, tưởng rằng có chỗ dựa là có thể tung hoành trong công ty, như vậy là quá đủ để bị đuổi.
Chu Bác Ngôn vẫn xem như có tình có nghĩa, tất cả những người bị sa thải đều nhận được khoản bồi thường theo hợp đồng.
Những ai vào công ty nhờ quan hệ nhưng làm việc nghiêm túc, hắn giữ lại.
Còn những nhân viên chăm chỉ làm việc, tháng này ai cũng được tăng lương.
Trong cuộc họp, hắn tuyên bố rõ ràng: Công ty không nuôi người lười biếng, nhưng cũng sẽ không bạc đãi những người thật sự cống hiến.
Khi Chu Bác Ngôn vừa tập trung phát triển công ty vừa nuôi dưỡng tình cảm với Thẩm Ý, thì bên phía Chử Tự Trạch cũng đã xác định được ngày động thổ cho khu đất hắn ta đấu giá được.
Ngày khởi công là mùng 9 tháng 9, ngày lành tháng tốt, tổ chức lễ động thổ lúc 10 giờ sáng.
Chử Tự Trạch thậm chí còn đích thân gọi điện đến văn phòng của Chu Bác Ngôn, mời hắn đến tham dự.
Sau khi cúp máy, trên mặt Chu Bác Ngôn hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Một khu đất được mua bằng mạng sống của nguyên chủ mà lại tưởng rằng có thể dễ dàng động thổ sao? Hừ!
Sáng ngày 9 tháng 9, khoảng hơn 9 giờ, Chu Bác Ngôn mang dáng vẻ thong dong bước vào khu vực tổ chức lễ động thổ.
Hắn để ý thấy ngoài Chử Tự Trạch, còn có nhiều nhà đầu tư cùng hợp tác phát triển khu đất này, chưa kể báo chí cũng đến đưa tin.
Càng đông người càng tốt, nếu không, làm sao có khán giả để xem trò vui chứ?
Vừa nhìn thấy Chu Bác Ngôn, Chử Tự Trạch liền hồ hởi chào hỏi, ra vẻ như hai người là bạn bè thân thiết.
Chu Bác Ngôn chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhẽo, lễ độ nhưng đầy xa cách.
Chử Tự Trạch không quan tâm đến thái độ của hắn, hôm nay hắn ta mời Chu Bác Ngôn đến chính là để khoe khoang.
"Nếu hôm đó anh không gặp tai nạn xe, nói không chừng khu đất này đã là của anh rồi."
Chu Bác Ngôn cười nhạt: "Cái gì thuộc về ai, cuối cùng vẫn sẽ thuộc về người đó thôi."
Chử Tự Trạch nghe vậy, cảm thấy lời này có ẩn ý, nhưng chẳng phải Chu Bác Ngôn đã mất trí nhớ sao? Lẽ nào hắn vẫn còn nhớ gì đó?
Không kịp suy nghĩ nhiều, nhân viên đã đến nhắc nhở hắn ta đã đến giờ làm lễ.
Chử Tự Trạch đành gác chuyện này lại, bước lên làm thủ tục động thổ.
Hắn ta làm theo trình tự, trước tiên châm hương để cúng, nhưng lạ thay, dù châm thế nào, nén hương vẫn không cháy.
Hắn ta đổi sang nén hương khác, nhưng kết quả vẫn y như vậy.
Chử Tự Trạch cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng hương không bị ẩm, tại sao lại không cháy được?