Chu Bác Ngôn vừa xuống lầu đã thấy cảnh Thẩm Ý ngã dưới đất, hắn lập tức sải bước đến, đỡ anh ngồi lên ghế sofa, vừa kiểm tra xem anh có bị thương không, vừa lo lắng hỏi: "Ý bảo, em có sao không? Đau ở đâu?"
Thẩm Ý nhìn rõ ràng bàn tay đang đỡ mình của Chu Bác Ngôn đang run nhẹ, trong mắt hắn tràn đầy lo lắng, trong khoảnh khắc đó, anh chợt hơi hối hận vì đã cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trình Dịch Thư.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến, anh chớp chớp mắt, hốc mắt dần đỏ lên, ánh mắt phủ một tầng hơi nước, khẽ hít mũi, trông vô cùng tủi thân.
Anh không nói gì, nhưng dáng vẻ này đủ khiến Chu Bác Ngôn đau lòng.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Trình Dịch Thư, Trình Dịch Thư vốn đã hoảng sợ khi lỡ tay kéo ngã Thẩm Ý, bây giờ lại bị ánh mắt sắc bén của Chu Bác Ngôn nhìn chằm chằm, cậu ta liền vội vàng giải thích:
"Em không cố ý! Là anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ em trước!"
"Tôi không mù." Chu Bác Ngôn lạnh giọng đáp, sau đó quay sang bảo người đi gọi bác sĩ.
Làn da của Thẩm Ý quá mềm, bàn tay chống xuống sàn bị đỏ lên một mảng lớn.
Thấy Chu Bác Ngôn không tin mình, nước mắt Trình Dịch Thư như mưa rơi ào ào: "Anh là anh ruột của em! Sao anh lại không tin em?"
Cậu ta lại kích động chỉ vào Thẩm Ý: "Anh nói đi! Chính anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi trước! Nếu không thì tôi cũng đâu có kéo anh!"
Thẩm Ý rũ mắt, im lặng không nói, đúng là anh có cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ để xem phản ứng của Chu Bác Ngôn. Nhưng ngay từ đầu, khi chưa bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Trình Dịch Thư đã động tay với anh, chỉ là kéo không nổi mà thôi.
Anh đâu có ngốc, làm sao có thể tự nhận?
Chu Bác Ngôn xưa nay luôn điềm tĩnh, dù có tức giận cũng chỉ là giả vờ, nhưng lần này, hắn thực sự nổi giận.
"Mọi chuyện cậu làm tôi thấy hết rồi, nếu có vấn đề gì thì nhắm vào tôi đây này. Sau này cậu cũng không cần đến đây nữa, nơi này không chào đón cậu."
Trình Dịch Thư vừa khóc vừa lắc đầu, lùi về sau: "Anh đúng là bị anh ta mê hoặc rồi! Sau này khi anh khôi phục trí nhớ, anh đừng có hối hận!"
Nói xong, cậu ta hậm hực chạy ra khỏi biệt thự.
Chu Bác Ngôn chẳng thèm bận tâm, hắn sẽ không hối hận. Hiện tại, hắn chỉ lo lắng cho Thẩm Ý.
Chưa đầy hai mươi phút sau, bác sĩ gia đình đến, nhưng Thẩm Ý không chịu để ông ấy kiểm tra.
Chu Bác Ngôn không yên tâm, nhất quyết đòi xem: "Để anh xem đi, không thấy tận mắt anh không yên lòng."
"Tôi thực sự không sao mà." Thẩm Ý nắm chặt vạt áo, dáng vẻ như một cô gái ngoan hiền đang bị tên lưu manh bắt nạt, sợ chỉ cần sơ suất một chút là bị lột sạch.
Lúc này anh có chút hối hận rồi, đây chẳng phải là tự bê đá đập chân mình sao?
Chu Bác Ngôn dù kiên trì thế nào, Thẩm Ý cũng nhất quyết không nhượng bộ, cuối cùng hắn đành chịu thua, phải quay lại họp.
Buổi chiều, phòng của Thẩm Ý đã được sắp xếp lại, anh rất hài lòng với kết quả này, phòng mới rộng hơn phòng cũ rất nhiều, chiếc giường mới cũng vừa to vừa mềm, lại còn có cả một phòng thay đồ riêng biệt.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Chu Bác Ngôn đã nói rõ với Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân chuyện hắn đã bảo người chuyển hết đồ của Trình Dịch Thư về, đồng thời kể lại chuyện Trình Dịch Thư gây rắc rối và làm tổn thương Thẩm Ý.
Hắn nói thẳng: Hiện tại hắn rất trân trọng Thẩm Ý, nếu Trình Dịch Thư không thể tôn trọng Thẩm Ý, vậy thì sau này cũng không cần đến đây nữa.
Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân không có gì để khuyên can, bởi vì những gì Trình Dịch Thư làm thực sự khiến người khác lạnh lòng.
Khi Chu Bác Ngôn nằm viện, Trình Dịch Thư chẳng buồn chăm sóc. Mặc dù bọn họ đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng cậu ta vẫn liên tục buông lời khó nghe với Thẩm Ý, hôm nay thậm chí còn ra tay ngay trong nhà, vậy thì khi không có ai chứng kiến, liệu hắn còn có thể làm những gì?
Phùng Sương Vân không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng bọn họ đối xử với Trình Dịch Thư còn tốt hơn cả Chu Bác Ngôn, thế nhưng cậu ta lại trở thành con người như thế này?
Thế nên khi Trình Dịch Thư đến kể lể, nói rằng Thẩm Ý đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ta, còn bảo Chu Bác Ngôn chuyển đồ của cậu ta đi, Phùng Sương Vân cũng không hề an ủi.
Thái độ thù địch của Trình Dịch Thư đối với Thẩm Ý khiến bà cảm thấy những lời cậu ta nói chỉ là những lời vô căn cứ.
Thẩm Ý trước mặt bọn họ lúc nào cũng ngoan ngoãn, không gây chuyện, cũng chưa từng nói xấu Trình Dịch Thư nửa câu.
Ngược lại, Trình Dịch Thư từng là một đứa trẻ ngoan, nhưng từ khi quen với Chử Tự Trạch, cậu ta bắt đầu thay đổi, bởi vì Chử Tự Trạch mà tranh cãi với gia đình, thậm chí ngay cả khi Thẩm Ý chẳng làm gì cả, cậu ta vẫn luôn xem anh như cái gai trong mắt.
Phùng Sương Vân nghĩ, khi Trình Dịch Thư gây khó dễ cho Thẩm Ý, cậu ta có từng nghĩ rằng Thẩm Ý cũng đáng thương không kém cậu ta hay không?
Bà không đáp lại như mong đợi của Trình Dịch Thư, khiến cậu ta cảm thấy ngay cả Phùng Sương Vân cũng không thương mình nữa, cậu ta tức giận đến mức không thèm ăn tối.
Nhưng lần này, Phùng Sương Vân không lên phòng dỗ cậu ta. Giống như lời Chu Bác Ngôn nói, Trình Dịch Thư đã là người trưởng thành, bọn họ không thể cứ tiếp tục đối xử với cậu ta như một đứa trẻ không có khả năng tự lập.
Trình Dịch Thư vẫn chờ Phùng Sương Vân lên dỗ mình như trước, nhưng ngoài quản gia lên gọi cậu ta xuống ăn cơm ra, thì cho đến khi cậu ta đói đến chịu không nổi, cũng chẳng có ai đến an ủi, cậu ta ấm ức đến mức nước mắt rơi lã chã.
Cậu ta cảm thấy cả nhà đều thay đổi, không còn yêu thương cậu ta nữa.
Khoảng mười giờ tối, Trình Dịch Thư đói đến mức dạ dày cồn cào, cuối cùng cũng không chịu được nữa, đành xuống lầu bảo người làm bếp chuẩn bị đồ ăn cho mình.
365 lập tức báo cáo tình hình bên đó cho Chu Bác Ngôn, đồng thời cho biết khí vận của nam chính lại giảm thêm 3%.
Chu Bác Ngôn khẽ cười, hắn còn tưởng Trình Dịch Thư có bao nhiêu cốt khí, hóa ra chỉ cần đói một chút đã không chịu nổi.
Nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, bởi vì hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
"Cốc cốc!"
Hắn nới lỏng cổ áo, để lộ một chút xương quai xanh quyến rũ, nở nụ cười mê hoặc, sau đó giơ tay gõ cửa phòng Thẩm Ý.
365: Quả nhiên là hồ ly chín đuôi, kỹ thuật quyến rũ người khác đúng là bài bản!