Chu Bác Ngôn trịnh trọng trả lời: "Cho đến khi cuộc đời anh chấm dứt."
Hắn là cửu vĩ hồ, thuộc thần tộc, tuổi thọ dài lâu, đây là lời thề chân thành nhất mà hắn dành cho Thẩm Ý, chỉ cần hắn còn tồn tại trên thế gian này, hắn sẽ mãi yêu Thẩm Ý.
Ánh mắt chan chứa tình yêu mãnh liệt của Chu Bác Ngôn như xâm chiếm lấy tâm trí Thẩm Ý, ngay giây phút này, anh thậm chí muốn vô điều kiện tin vào những lời hắn nói.
Nhưng cuối cùng, Chu Bác Ngôn vẫn không thể ở lại phòng Thẩm Ý nghỉ ngơi, lời cuối cùng của Thẩm Ý trước khi đẩy hắn ra ngoài là: "Nếu anh thích tôi, vậy hãy thể hiện sự chân thành của mình đi."
Chu Bác Ngôn biết rõ Thẩm Ý không phải không có tình cảm với hắn, mà nếu anh đã muốn hắn chứng minh, thì hắn tất nhiên sẽ dốc lòng thể hiện.
Chỉ cần cố gắng, hắn tin rằng chẳng bao lâu nữa hắn có thể ôm Thẩm Ý vào lòng, hôn anh một cái, rồi không còn khoảng cách nào giữa cả hai, đến khi đó, hắn sẽ bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh, nghĩ thôi cũng thấy vui sướиɠ rồi.
Sau giờ nghỉ trưa, Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân đến công ty, còn Trình Dịch Thư thì ra ngoài tìm "anh Trạch" của cậu ta.
Ngay khi Trình Dịch Thư vừa đi, Chu Bác Ngôn liền sai người chuyển hết đồ đạc của cậu ta về chỗ Phùng Sương Vân, không để lại phòng cho cậu ta ở đây.
Chủ nhân trước đây của thân xác này từng vì muốn tiện chăm sóc Trình Dịch Thư mà sắp xếp phòng cậu ta ngay cạnh phòng mình. Nhưng hắn thì không muốn! Người hắn muốn ở cạnh chính là Thẩm Ý.
Vậy nên phòng của Thẩm Ý được dời lên tầng ba, cùng tầng với hắn, và sẽ ở ngay phòng của Trình Dịch Thư trước đây.
Không còn cách nào khác, phòng này gần với phòng hắn nhất, lại rộng rãi thoáng đãng, có cửa sổ sát đất đón nắng tốt. Từ đây nhìn xuống còn có thể thấy cảnh vườn hoa tuyệt đẹp, rất thích hợp để Thẩm Ý ở.
Chẳng qua ngoài vị trí phòng, toàn bộ đồ đạc bên trong đều bị Chu Bác Ngôn thay mới.
Thẩm Ý biết hành động của hắn nhưng không hề phản đối, ngầm chấp nhận tất cả.
Anh có thiện cảm với Chu Bác Ngôn, và cũng sẵn sàng để hắn thể hiện.
Trong khi đó Trình Dịch Thư đang định mua chút đồ để đến gặp Chử Tự Trạch, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ người giúp việc trong nhà, cậu ta liền vội vã quay về.
Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến toàn bộ đồ đạc của mình bị trả về, cậu ta mới tin rằng những gì người giúp việc nói là sự thật, Chu Bác Ngôn thực sự đuổi cậu ta ra khỏi biệt thự.
Trình Dịch Thư lập tức gọi điện cho Chu Bác Ngôn, nhưng vừa thấy tên người gọi đến, Chu Bác Ngôn liền từ chối mà không thèm nghe máy, hắn đang bận họp video với công ty.
Chiều hôm đó, Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân tổ chức một cuộc họp, triệu tập các bộ phận báo cáo công việc, hai người cũng yêu cầu Chu Bác Ngôn tham gia để giúp hắn làm quen với tình hình công ty.
Trình Dịch Thư không gọi được điện thoại, cậu ta tức giận đến mức tự mình lái xe đến biệt thự của Chu Bác Ngôn.
Lúc cậu ta đến nơi, Thẩm Ý đang nhàn nhã ngồi dưới lầu thưởng thức trà chiều.
Chu Bác Ngôn phải họp, sợ Thẩm Ý đói, nên đã dặn người chuẩn bị sẵn bánh ngọt và trái cây cho anh.
Trình Dịch Thư tức giận xông vào, vừa nhìn thấy Thẩm Ý trong phòng khách liền chất vấn ngay: "Nói đi, có phải anh đã nói gì với anh tôi không?"
Trước sự công kích của Trình Dịch Thư, Thẩm Ý chẳng vội giải thích, so với sự kích động của đối phương, anh vẫn giữ được vẻ thong dong bình thản.
Trình Dịch Thư không có kiên nhẫn, trực tiếp hất toàn bộ đĩa bánh ngọt trước mặt Thẩm Ý xuống đất.
Lúc này Chu Bác Ngôn vẫn đang họp trên lầu, nhưng 365 đã báo tin về việc Trình Dịch Thư đến, hắn vốn dĩ muốn để Trình Dịch Thư gây chuyện, như vậy sau này hắn mới có lý do cấm cậu ta bước chân vào biệt thự này.
Biết được Trình Dịch Thư vừa lật tung bàn trà của Thẩm Ý, ánh mắt Chu Bác Ngôn lóe lên tia khó chịu, lập tức dừng cuộc họp.
"Có việc gấp, nghỉ mười phút."
Nói xong hắn tắt micro rồi đứng dậy xuống lầu, những người trong phòng họp không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán đoán rằng chắc có chuyện quan trọng, liền giữ vững cục diện, bảo các lãnh đạo tạm thời nghỉ giải lao.
Trình Dịch Thư vẫn chưa biết Chu Bác Ngôn đã xuống, cậu ta tiếp tục lớn tiếng quát mắng Thẩm Ý: "Anh tôi mới đối xử tốt với anh được mấy ngày mà anh đã vênh váo thế rồi hả? Còn dám đuổi tôi khỏi biệt thự? Giỏi lắm thì anh làm sao để tôi không bao giờ bước vào đây được đi!"
Thẩm Ý thản nhiên ra hiệu cho người giúp việc dọn dẹp mớ lộn xộn trên sàn, anh đứng dậy, nhìn thẳng vào Trình Dịch Thư, hỏi ngược lại: "Cậu chắc chắn là tôi đã bảo người mang đồ của cậu đi à? Anh cậu chẳng phải rất thương cậu sao? Vậy tại sao anh ấy lại nghe lời tôi?"
Trình Dịch Thư trừng mắt, hận không thể dùng ánh mắt của mình biến thành lưỡi dao đâm xuyên Thẩm Ý: "Nếu không phải anh thì còn ai vào đây? Tôi nhìn là biết ngay loại hồ ly tinh như anh rồi! Một gã đàn ông mà lại có gương mặt y như phụ nữ, anh tôi mới cưng chiều anh được mấy hôm mà anh đã vội ra tay đối phó với tôi?"
Thẩm Ý chẳng hề tức giận mà còn cười nhẹ: "Cảm ơn lời khen, nhưng nếu cậu chỉ đến đây để gây sự thì tôi không rảnh tiếp chuyện, cậu đi tìm anh cậu đi."
Nói xong anh xoay người định đi.
Trình Dịch Thư không muốn để anh rời đi dễ dàng như vậy, cậu ta lập tức vươn tay túm lấy Thẩm Ý, mạnh mẽ giật ra sau… Nhưng lại không nhúc nhích nổi?
"Hả…?" Trình Dịch Thư ngây người, lại thử kéo thêm một cái, nhưng vẫn không làm Thẩm Ý lung lay chút nào: "Sao anh khỏe thế?"
Thẩm Ý dở khóc dở cười, anh và Trình Dịch Thư cao xấp xỉ nhau, đều là đàn ông trưởng thành. Hơn nữa, anh còn cố tình phòng bị, đứng vững chãi, Trình Dịch Thư không kéo nổi anh chẳng phải chuyện quá bình thường sao?
Ban đầu Thẩm Ý định hất tay Trình Dịch Thư ra, nhưng khi thấy có một đôi chân xuất hiện trên cầu thang đi từ tầng hai xuống, anh lập tức thay đổi ý định, quay lại cười thách thức: "Cậu thử kéo tôi thêm cái nữa xem nào?"
Trình Dịch Thư đâu chịu bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế, cậu ta lập tức dốc sức kéo mạnh hơn.
Kết quả, Thẩm Ý "ngoan ngoãn" bị cậu ta giật ngã xuống sàn.
Tiếng kêu đau đớn của Thẩm Ý vang lên khiến Trình Dịch Thư lập tức hoảng loạn. Ban nãy cậu ta còn kéo không nổi, sao lần này lại dễ dàng đến vậy?
Ngay lúc cậu ta nhìn thấy người đang đi xuống cầu thang, cậu ta lập tức hiểu ra, sắc mặt trắng bệch: "Anh gài bẫy tôi!"