[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 11

"Bố đã điều tra ra kẻ tung tin đồn, đó là một nhân viên kỳ cựu trong công ty, nhưng bố đã sa thải hắn ta." Chu Cảnh Xán nói: "Cho dù hắn ta đã làm việc nhiều năm, bố cũng không thể dung túng chuyện hắn ta bịa đặt con trai bố qua đời."

Chu Bác Ngôn nói: "Bố làm đúng rồi, nếu bố không sa thải hắn ta, ngày mai con đi làm cũng sẽ tự mình đuổi hắn ta."

Phùng Sương Vân nghe thấy Chu Bác Ngôn định đi làm vào ngày mai thì không khỏi lo lắng: "Con chắc chắn sẽ đi làm chứ? Con bị mất trí nhớ, liệu có thể xử lý tốt mọi chuyện trong công ty không?"

Chu Bác Ngôn trấn an: "Những ngày qua con đã tìm hiểu về tình hình công ty, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Trong những thế giới mà hắn từng trải qua, hắn đã học được rất nhiều thứ, dưới tay hắn, công ty chỉ có thể ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn, Chử Tự Trạch muốn đấu với hắn, e là còn non lắm.

Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân tin tưởng vào năng lực của Chu Bác Ngôn. Từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh họ, được hun đúc từng chút một, cho dù mất trí nhớ, nhiều kỹ năng vốn có cũng sẽ không bị quên lãng.

Hôm đó Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân nghỉ trưa tại biệt thự nơi Chu Bác Ngôn sống. Phòng của hai người và phòng của Thẩm Ý ở tầng hai, còn phòng của Chu Bác Ngôn, thư phòng và phòng của Trình Dịch Thư ở tầng ba.

Chỉ cần nhìn vào cách bố trí phòng cũng đủ thấy nguyên chủ đã dành sự ưu ái đặc biệt cho người em trai Trình Dịch Thư này như thế nào. Nhưng cuối cùng, cái chết của nguyên chủ lại có một phần "công lao" của Trình Dịch Thư.

Thẩm Ý tất nhiên trở về phòng của mình, nhưng không ngờ Chu Bác Ngôn vẫn theo sát phía sau, thậm chí còn có ý định cùng vào phòng với anh.

Khi chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Thẩm Ý bỗng khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.

Chu Bác Ngôn cao khoảng 1m90, hơn anh cả một cái đầu. Khoảng cách gần đến mức chỉ cần hít thở, toàn bộ không gian xung quanh đều ngập tràn mùi hương trên người hắn.

Thẩm Ý không thể diễn tả chính xác mùi hương đó, như hương gỗ thông, nhưng lại phảng phất chút mát lành của cỏ sau cơn mưa, dù sao thì cũng rất dễ chịu.

"Anh không về phòng ngủ sao?"

Chu Bác Ngôn đáp: "Chúng ta chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Trước đây tình cảm không tốt nên ngủ riêng, bây giờ anh muốn vun đắp tình cảm, em có thể để anh ở cùng phòng không?"

Trong đầu Thẩm Ý vẫn còn vang vọng những lời Trình Dịch Thư vừa nói, anh khẽ mím chặt đôi môi hồng đào, cúi thấp mi mắt, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp: "Anh chỉ là thích tôi bây giờ thôi, đợi khi anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ không còn thích tôi nữa."

Thẩm Ý đợi một lúc lâu mà không nhận được câu trả lời từ Chu Bác Ngôn, trái tim của anh bỗng chốc lạnh đi một nửa. Quả nhiên, khả năng này là thật sao?

Chu Bác Ngôn không nói gì, nhưng hắn đột ngột đẩy cửa phòng Thẩm Ý, kéo anh vào trong rồi đóng sập cửa lại. Hai cánh tay rắn chắc chống lên cửa, vây chặt Thẩm Ý giữa bản thân và cánh cửa gỗ lạnh lẽo.

Tim Thẩm Ý bỗng chốc đập dồn dập, không dám nhìn vào biểu cảm của Chu Bác Ngôn.

Bất chợt, anh cảm nhận được cằm mình bị nâng lên, là Chu Bác Ngôn đang dùng tay nâng cằm anh, ép anh phải đối diện với hắn.

Ánh mắt của Chu Bác Ngôn khiến Thẩm Ý không dám nhìn thẳng, nhưng động tác của hắn lại không cho phép anh né tránh.

Ngoại hình của Chu Bác Ngôn mang nét sắc sảo đầy tính công kích, mà vào khoảnh khắc này, Thẩm Ý thực sự cảm nhận được sức hút mãnh liệt từ nhan sắc vô cùng mê hoặc của hắn.

Không thể chỉ đơn thuần dùng từ "đẹp trai" để miêu tả nữa, Thẩm Ý bỗng cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, cái gọi là "đẹp trai đến mức làm người ta đứng không vững" đã hoàn toàn thành hiện thực.

Chu Bác Ngôn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Ý thì cũng hiểu được lợi ích của một gương mặt xuất sắc. Nhưng dù vậy, chuyện cần giải thích vẫn phải giải thích rõ ràng, hắn không muốn để Thẩm Ý vì lời nói của Trình Dịch Thư mà cảm thấy bất an về tình cảm giữa hai người họ.

"Ý bảo, em đừng để tâm đến lời của Trình Dịch Thư, anh biết mình đang làm gì."

Nhưng làm sao Thẩm Ý có thể không để tâm được? Anh không biết khi nào Chu Bác Ngôn sẽ khôi phục trí nhớ, điều đó chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ khiến anh cảm thấy bất an từng giây từng phút.

Thấy Thẩm Ý vẫn không nói gì, Chu Bác Ngôn thở dài, chậm rãi nói: "Thật ra mấy ngày nay anh đã nhớ lại không ít chuyện."

Đôi mắt của Thẩm Ý lập tức mở to: "Vậy…"

"Nhưng không phải là quá nhiều." Chu Bác Ngôn cướp lời trước khi Thẩm Ý kịp nói tiếp. "Anh rất chắc chắn một điều, anh thích em, và sẽ luôn thích em, em không cần lo lắng."

Đôi mắt đẹp của Thẩm Ý tràn đầy ba chữ "không tin đâu": "Gạt người, chúng ta kết hôn đã nửa năm rồi, anh vẫn chưa từng thích tôi."

Hơn nữa còn lạnh nhạt cực kỳ! Cũng chẳng khác gì người xa lạ là mấy, nhưng đúng là Chu Bác Ngôn chưa bao giờ bạc đãi anh, ngày nào cũng lo cho anh ăn ngon mặc đẹp.

Chu Bác Ngôn nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve chiếc cằm trắng nõn của Thẩm Ý, khẽ cười: "Em làm sao biết được anh không thích em?"

Thẩm Ý cảm thấy động tác này chẳng khác nào đang trêu mèo, anh hừ một tiếng, chỉ bĩu môi đáp: "Trực giác."

Trực giác nói cho anh biết trước đây Chu Bác Ngôn thực sự không thích anh, nhưng Chu Bác Ngôn của hiện tại thì có.

Và một cách vô thức, anh lại phân biệt giữa Chu Bác Ngôn trước kia và Chu Bác Ngôn bây giờ, cứ như thể họ là hai con người khác nhau.

Ánh mắt Chu Bác Ngôn nhìn anh ngày càng dịu dàng: "Anh thích em ngay lúc này, em cảm nhận được chứ?"

Thẩm Ý khẽ gật đầu.

Chu Bác Ngôn mỉm cười: "Vậy em còn muốn truy cứu chuyện trước đây anh có thích em hay không sao?"

Thẩm Ý nghe vậy liền im lặng.

Căn phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Chu Bác Ngôn không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Thẩm Ý.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Ý mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói khẽ khàng: "Tôi không muốn truy cứu chuyện trước đây anh có thích tôi hay không… Tôi chỉ muốn biết tình cảm của anh dành cho tôi sẽ kéo dài bao lâu."