[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 10

Trong lòng Thẩm Ý vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, anh tin rằng bây giờ Chu Bác Ngôn thực sự thích mình, nhưng nếu sau này hắn khôi phục ký ức thì sao?

Sau khi đã nếm trải tình yêu sâu đậm này, nếu Chu Bác Ngôn lại trở nên lạnh lùng với anh, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi.

Phùng Sương Vân cũng để ý đến ánh mắt của Chu Bác Ngôn khi nhìn Thẩm Ý, thật sự là không dám nhìn thẳng.

Bà cảm thấy con trai mình có tiềm năng trở thành người cuồng yêu, ánh mắt cứ như dính chặt lên người Thẩm Ý.

Nhưng so với thái độ lạnh nhạt trước đây của Chu Bác Ngôn đối với Thẩm Ý, Phùng Sương Vân vẫn thích tình trạng hiện tại hơn.

Bà liếc nhìn Trình Dịch Thư.

Trình Dịch Thư đúng là bị cả nhà chiều hư, ngang ngược kiêu căng, không có lễ phép, không những không nhận ra lỗi của mình mà lúc nào cũng cảm thấy người khác sai. Nghĩ lại, bà cũng không hiểu tại sao trước đây mình lại liên tục dung túng cậu ta như vậy.

Phùng Sương Vân âm thầm thở dài trong lòng, cảm thấy phải tìm cách điều chỉnh lại suy nghĩ sai lệch của Trình Dịch Thư.

Biệt thự của Chu Bác Ngôn dựa lưng vào núi xanh, xung quanh có nước chảy, cây cối bao phủ khắp nơi, ngôi biệt thự ba tầng đầy đủ tiện nghi, khiến hắn cảm thấy đây là một nơi rất thích hợp để sinh sống.

Trước khi vào nhà, Phùng Sương Vân bởi vì rất tin vào phong thủy đã rắc nước lá bưởi lên người Chu Bác Ngôn, nói rằng để xua đuổi xui xẻo.

Chu Bác Ngôn cũng không nói bà mê tín, bởi đây là tình thương của một người mẹ dành cho con trai, hắn cứ để bà làm theo ý mình.

Để chúc mừng Chu Bác Ngôn xuất viện, Phùng Sương Vân đặc biệt dặn đầu bếp trong nhà chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, bàn ăn đầy ắp món ngon.

Mọi người vui vẻ dùng bữa, chỉ riêng Trình Dịch Thư mặt mày cau có, không có chút gì gọi là vui vẻ, đặc biệt là khi thấy Chu Bác Ngôn gắp thức ăn cho Thẩm Ý, sắc mặt cậu ta càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Rõ ràng trước đây vị trí bên cạnh Chu Bác Ngôn là của cậu ta, dựa vào đâu mà bây giờ Thẩm Ý lại chiếm chỗ của cậu ta, còn được hưởng sự chăm sóc vốn thuộc về cậu ta?

Nhìn bộ dạng quyến rũ của Thẩm Ý kia, chỉ biết dựa vào gương mặt xinh đẹp để tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán, còn sau lưng thì ai biết được thế nào.

Trình Dịch Thư cho rằng chắc chắn Thẩm Ý đã nói gì đó với Chu Bác Ngôn, nếu không thì tại sao mấy ngày qua Chu Bác Ngôn không hề nhắn tin cho cậu ta dù chỉ một lần?

Trình Dịch Thư trừng mắt lườm Thẩm Ý, hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Ý nghe thấy nhưng hoàn toàn không để tâm, chỉ tập trung ăn món mà Chu Bác Ngôn gắp cho anh.

Phùng Sương Vân nhận ra thái độ nhắm vào Thẩm Ý của Trình Dịch Thư, nhưng hôm nay là bữa cơm vui mừng ngày Chu Bác Ngôn xuất viện, mà Thẩm Ý cũng không thèm chấp nhất với Trình Dịch Thư, nên bà chỉ thản nhiên gắp một miếng thức ăn cho Trình Dịch Thư, nhắc nhở: "Ăn cơm cho đàng hoàng."

Bà đang ngầm cảnh cáo cậu ta đừng có trưng ra bộ mặt khó chịu nữa. Hôm nay là ngày vui, không phải là lúc giở tính khí trẻ con ra.

Trình Dịch Thư hoàn toàn phớt lờ lời nhắc nhở của Phùng Sương Vân, khi thấy Chu Bác Ngôn lại gắp thức ăn cho Thẩm Ý, cậu ta liền "cạch" một tiếng đặt mạnh bát xuống bàn, đũa cũng bị vứt xuống bàn tạo ra âm thanh chát chúa.

Hành động này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong bàn ăn, Chu Cảnh Xán cau mày, lên tiếng quát: "Ai dạy con làm vậy trên bàn ăn? Trưng bộ mặt khó chịu thì thôi, bây giờ lại còn làm loạn cái gì nữa?"

Trình Dịch Thư tức giận hét lên: "Trong mắt mọi người chỉ có Thẩm Ý, hoàn toàn không có con! Con thành người ngoài rồi đúng không?"

Nói rồi, cậu ta chuyển mũi dùi sang Thẩm Ý: "Anh vui lắm phải không? Cả nhà cưng chiều anh, anh trai cũng chỉ nhìn mỗi anh. Chờ đến khi anh ấy khôi phục trí nhớ, xem anh có còn cười được nữa không, anh—"

"Tiểu Thư!"

Phùng Sương Vân nghiêm giọng cắt ngang lời cậu ta: "Chúng ta dạy con cách nói năng tổn thương người khác như vậy sao? Tiểu Ý là anh dâu của con!"

"Anh ta không phải! Con không thừa nhận!"

Trình Dịch Thư không thể chịu đựng thêm, cậu ta đạp ghế lùi mạnh ra sau, tiếng ghế ngã xuống đất vang lên chói tai. Không đợi ai nói gì, cậu ta quay người chạy thẳng lên lầu.

Nhìn thấy hành động này, Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán hoàn toàn thất vọng.

Hệ thống 365 báo cáo: [Khí vận nhân vật chính giảm 17%.]

Chu Bác Ngôn ra hiệu cho người hầu dựng ghế lên rồi bình tĩnh nói với ba mẹ mình: "Ba, mẹ, đừng để ý đến cậu ta nữa, cậu ta đã lớn rồi, đáng lẽ ra phải hiểu chuyện từ lâu, chúng ta không thể cứ mãi nuông chiều như thế."

Phùng Sương Vân thở dài: "Mẹ cũng không muốn như vậy, nhưng Tiểu Thư mất cha mẹ từ nhỏ, mẹ sợ nếu mình nghiêm khắc quá, nó sẽ cảm thấy bản thân là người ngoài."

"Nhưng dù chúng ta đối xử với cậu ta tốt như vậy, cậu ta vẫn cho rằng mình là người ngoài mà?" Chu Bác Ngôn nói thẳng: "Cậu ta đã hơn hai mươi tuổi, là một người trưởng thành. Nhà chúng ta không nợ cậu ta bất cứ thứ gì. Nếu cậu ta đã nghĩ vậy, thì sau này cứ để cậu ta muốn làm gì thì làm, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình."

Chu Cảnh Xán thở dài một hơi rồi nói:

"Lần này, ba ủng hộ suy nghĩ của con. Thực sự thì nhà chúng ta không nợ Tiểu Thư gì cả, năm đó ba mẹ nó phá sản rồi qua đời, nếu không phải mẹ con mềm lòng, nó chưa chắc đã có cuộc sống tốt như bây giờ. Sau này nó muốn làm gì thì làm, chúng ta không cần quan tâm nữa."

Chu Cảnh Xán chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng ra hai chữ "vong ân".

Phùng Sương Vân trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: "Nói thì nói vậy, nhưng làm sao mà thực sự không quan tâm được, cứ xem tình hình đã."

Bà đã yêu thương Trình Dịch Thư suốt bao nhiêu năm, Chu Bác Ngôn cũng không mong ba mẹ có thể lập tức cắt đứt tình cảm với cậu ta.

Hiện tại hắn đã có Thẩm Ý, thế giới này đối với hắn không còn lạnh lẽo nữa, nhiệm vụ cũng có thể từ từ thực hiện.

Sau khi ăn trưa xong, nhân lúc nghỉ ngơi tiêu hóa, Chu Cảnh Xán nói với Chu Bác Ngôn về tình hình công ty.

Từ sau vụ tai nạn của Chu Bác Ngôn, trong công ty bắt đầu xuất hiện lời đồn hắn không còn đủ khả năng gánh vác trách nhiệm, khiến nhân tâm hoang mang, lo sợ.