Thẩm Ý cũng không biết bản thân bị sao nữa, rõ ràng chỉ hứa với Chu Bác Ngôn rằng sẽ đến thăm, nhưng đâu có nói là sẽ đến vào buổi sáng. Vậy mà vừa ăn sáng xong, anh đã vội vàng chạy đến bệnh viện, anh sợ Chu Bác Ngôn sẽ cảm thấy anh quá chủ động, giống như đang bám dính lấy hắn vậy.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Chu Bác Ngôn, Thẩm Ý thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt hắn chỉ có niềm vui, hoàn toàn không có chút phản ứng nào như anh đã lo lắng.
"Ý bảo, em đến rồi! Em ăn sáng chưa?"
Chu Bác Ngôn vốn đang ngồi trên giường, thấy Thẩm Ý bước vào, hắn thuận tay kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Thẩm Ý đáp: "Tối ăn rồi, còn anh?"
"Anh cũng ăn rồi." Chu Bác Ngôn còn cố tình nhấn mạnh: "Anh tự ăn, không nhờ ai đút đâu."
Thẩm Ý khẽ cười: "Hôm nay tay anh có sức rồi sao?"
Nếu Chu Bác Ngôn còn không nhận ra là Thẩm Ý đang trêu mình thì hắn đúng là đồ ngốc.
"Chỉ khi có Ý bảo bên cạnh anh mới yếu đuối không có sức thôi, còn lúc em không ở đây, anh sẽ mạnh mẽ!"
Hệ thống 365 lấy tay che mặt: [Ký chủ, anh thật sự quá vô liêm sỉ!]
Sao có thể ngang nhiên làm nũng một cách đàng hoàng như vậy chứ? Trước đây không phải lúc nào hắn cũng tỏ ra lạnh lùng bá đạo sao? Giờ con người đó đi đâu mất rồi?!
Chu Bác Ngôn thản nhiên đáp: [Làm nũng không mất mặt, không có người yêu mới mất mặt.]
365: [Trước đây anh cũng đâu có người yêu.]
Chu Bác Ngôn chẳng mấy bận tâm, dù sao thì ở thế giới này hắn chắc chắn có người yêu rồi.
Tình cảm của hắn dành cho Thẩm Ý đến rất mạnh mẽ, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc đến lạ. Nhưng hắn lại không hề ghét điều đó, cảm giác tim được lấp đầy, an toàn và ấm áp khi ở bên Thẩm Ý khiến hắn cực kỳ yêu thích sự gần gũi giữa cả hai.
Chu Bác Ngôn rõ ràng đang làm nũng, trong lòng Thẩm Ý lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Nhưng ánh mắt của Chu Bác Ngôn quá mức nóng bỏng, khiến anh có chút chịu không nổi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đừng nhìn tôi như vậy."
Chu Bác Ngôn nghiêm túc nói: "Anh không kiềm chế được, anh còn muốn hôn em nữa."
Nếu không phải vì Chu Bác Ngôn quá đẹp trai, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng nghiêm túc, Thẩm Ý đã nghi ngờ hắn đang trêu ghẹo mình rồi, ai lại có thể nói chuyện hôn hít một cách đàng hoàng như vậy chứ?
Bọn họ đâu phải người yêu, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi!
Thẩm Ý đỏ mặt, nhắc nhở: "Anh... anh tiết chế một chút đi."
Chu Bác Ngôn lại thản nhiên nói: "Anh tiết chế không nổi, chỉ cần nhìn thấy em, anh liền bùng cháy."
365: [Nói trắng ra là bị sốt.]
Thẩm Ý nghe không hiểu lắm, nhưng anh đoán chắc cũng không phải lời gì nghiêm túc cho cam.
Trong thời gian Chu Bác Ngôn nằm viện, mỗi tối sau khi tan làm, Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán đều đến thăm hắn, còn Trình Dịch Thư thì không hề xuất hiện lần nào.
Theo báo cáo của hệ thống, Chu Bác Ngôn biết mấy ngày nay ban ngày Trình Dịch Thư luôn quấn quýt ngọt ngào bên Chử Tự Trạch, còn buổi tối về nhà thì mặt nặng mày nhẹ, hoàn toàn phớt lờ sự quan tâm của Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân. Điều này khiến hai người ngày càng bất mãn, làm vận khí của nhân vật chính lại tiếp tục tiêu tan hai điểm.
Thẩm Ý mỗi sáng đều đến bệnh viện. Ban ngày, Chu Bác Ngôn đọc tài liệu công ty do thư ký gửi đến, còn Thẩm Ý thì ngồi bên cạnh xem điện thoại.
Nhưng anh không chỉ đơn giản là lướt điện thoại, Chu Bác Ngôn đã nhờ hệ thống kiểm tra tình hình của Thẩm Ý, phát hiện ra anh còn có một thân phận ẩn giấu.
Sau khi biết được điều đó, hắn cảm thấy vô cùng tự hào, bé cưng của hắn quả nhiên rất lợi hại.
Dù vậy, Chu Bác Ngôn cũng không hỏi gì, dù sao thì cũng sẽ có ngày Thẩm Ý chủ động nói với hắn.
Hắn còn nhận ra rằng Thẩm Ý ngủ trưa rất lâu, người bình thường cùng lắm chỉ ngủ một tiếng, nhưng anh phải ngủ ít nhất hai tiếng.
Chu Bác Ngôn lo lắng không biết có phải cơ thể Thẩm Ý có vấn đề gì không, nhưng anh lại nói mình vốn dĩ luôn như vậy.
Tính ra, ban ngày anh ngủ hai tiếng, buổi tối mười giờ đã lên giường, sáng hôm sau khoảng chín giờ mới dậy, một ngày anh ngủ gần mười ba tiếng.
Chu Bác Ngôn không yên tâm, dứt khoát yêu cầu bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Thẩm Ý. Kết quả cho thấy anh bị bệnh dạ dày nhẹ, hạ đường huyết, thể trạng yếu, cần ăn uống đúng giờ và tốt nhất nên tập thể dục.
Còn về việc anh ngủ nhiều, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân, chỉ suy đoán rằng có thể cơ thể anh cần như vậy.
Hệ thống sau khi quét cơ thể Thẩm Ý cũng đưa ra kết luận tương tự, nếu không phải do bệnh tật thì anh muốn ngủ bao lâu cũng được.
Sau một tuần nằm viện, cuối cùng Chu Bác Ngôn cũng thoát khỏi môi trường tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Hôm xuất viện, Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân đến đón hắn, cùng với Trình Dịch Thư và Thẩm Ý.
Trình Dịch Thư có vẻ cực kỳ miễn cưỡng, từ lúc ra viện đến khi lên xe, sắc mặt đều căng cứng.
Cậu ta cảm thấy mình đã nể mặt Chu Bác Ngôn lắm rồi, sau trận cãi vã với Phùng Sương Vân hôm trước, cậu ta chỉ đợi Chu Bác Ngôn chủ động quan tâm mình.
Cậu ta không tin một người từng thương yêu cậu ta nhất như Chu Bác Ngôn, dù mất trí nhớ cũng có thể thay đổi nhiều đến vậy, đến mức không hề quan tâm đến cậu ta.
Thế nhưng Trình Dịch Thư nhất định sẽ phải thất vọng, bởi vì ánh mắt của Chu Bác Ngôn từ đầu đến cuối chỉ dừng trên người Thẩm Ý.
Những ngày qua, Thẩm Ý đã dần quen với ánh nhìn chăm chú của hắn, anh cũng phải thừa nhận rằng mình đã rung động trước một Chu Bác Ngôn như thế này.
Dù sao thì, có ai lại không thích một tình yêu rõ ràng và mãnh liệt như vậy chứ?