[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 8

Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán bước vào, việc đầu tiên hai người làm là nói với Thẩm Ý: "Vất vả cho con rồi."

Bà nhẹ giọng nói: "Con đã chăm sóc Bác Ngôn cả buổi, về nghỉ ngơi đi."

Thẩm Ý cũng hơi mệt, anh khẽ "vâng" một tiếng rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc đó, Chu Bác Ngôn kéo tay anh lại, ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Ngày mai em còn đến không? Đến nữa nhé?"

Ánh mắt mong chờ của hắn khiến Thẩm Ý không nỡ từ chối, cuối cùng anh vẫn gật đầu.

Chu Bác Ngôn lưu luyến dõi theo bóng lưng Thẩm Ý rời khỏi phòng bệnh, hắn như vậy khiến Phùng Sương Vân chú ý. Bà nhớ lúc chiều đến, hình như đã thấy Thẩm Ý đút đồ ăn cho con trai mình. Khi đó bà chỉ lo vui mừng vì hắn tỉnh lại, không để ý nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại...

Phùng Sương Vân ngồi xuống bên giường bệnh, Chu Cảnh Xán đứng bên cạnh bà. Chu Bác Ngôn thu lại ánh mắt, lúc này Phùng Sương Vân mới nhẹ giọng hỏi: "Bác Ngôn, con và Tiểu Ý là...?"

Chu Bác Ngôn không giấu giếm: "Con đang vun đắp tình cảm với em ấy, trước đây con có thích em ấy hay không không quan trọng, điều con biết rất rõ là bây giờ con rất thích em ấy, muốn ở bên em ấy cả đời."

Phùng Sương Vân nghe vậy thì rất vui mừng, Thẩm Ý vốn mỏng manh yếu ớt, lại trầm lặng ít nói, nếu ly hôn, sau này sống một mình không biết sẽ ra sao.

"Ba mẹ đều ủng hộ con." Bà nhắc nhở: "Tiểu Ý đã rất đáng thương rồi, mẹ hy vọng con không phải chỉ đùa vui."

"Cảm ơn ba mẹ đã ủng hộ, con nhất định sẽ đối tốt với anh ấy." Chu Bác Ngôn chân thành cảm ơn, sau đó quan tâm hỏi: "Vừa rồi khi ba mẹ vào, con thấy sắc mặt mẹ có chút không ổn, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Bác Ngôn là trụ cột trong nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến hắn và Thẩm Ý, nên Phùng Sương Vân không giấu hắn mà kể lại chuyện cãi vã với Trình Dịch Thư.

Càng nói bà càng cảm thấy đau lòng: "Từ khi nó đến nhà ta, ăn mặc, sinh hoạt đều được lo cho tốt nhất trong khả năng của chúng ta, chỉ sợ nó chịu uất ức, vậy mà hôm nay nó lại nói như vậy, thực sự khiến mẹ rất tổn thương."

Nghe vậy, ánh mắt Chu Bác Ngôn lạnh đi, giọng nói cũng không chút do dự: "Dù con không nhớ rõ quá khứ, nhưng nhìn cách ăn mặc của cậu ta và những gì mẹ kể, có thể thấy nhà ta đối với cậu ta rất tốt. Vậy mà cậu ta vẫn nói mình không có ai dạy dỗ, như thế chẳng khác nào một con sói con vong ân bội nghĩa."

Phùng Sương Vân vô thức bênh vực: "Nó vẫn còn nhỏ, có lẽ chỉ là buột miệng nói ra."

Chu Bác Ngôn nhướn mày: "Nếu mắt con không có vấn đề, thì cậu ta cũng hơn hai mươi tuổi rồi nhỉ? Hơn hai mươi tuổi vẫn còn nhỏ sao?"

Lời này khiến Phùng Sương Vân sững sờ, bà chợt nhận ra, từ trước đến nay bọn họ luôn xem Trình Dịch Thư là một đứa trẻ mà cưng chiều, trong khi bằng tuổi nó, Chu Bác Ngôn đã vào công ty làm việc, thậm chí còn thực hiện mấy dự án lớn.

Nhớ lại thái độ của Trình Dịch Thư khi nãy, cả Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán đều rơi vào im lặng.

Một mặt là tự hỏi xem có phải họ chưa làm đủ tốt hay không. Mặt khác, bọn họ cũng không khỏi cảm thấy lạnh lòng trước thái độ của Trình Dịch Thư.

[Khí vận nhân vật chính tiêu tán 13%.]

Đây chính là bước đầu tiên của Chu Bác Ngôn, tạo dựng hình ảnh thật sự của Trình Dịch Thư trong mắt Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán.

Sự yêu chiều của hai người họ dành cho Trình Dịch Thư cũng là một phần quan trọng trong khí vận nhân vật chính của cậu ta. Nếu họ thất vọng và không quan tâm nữa, khí vận của Trình Dịch Thư sẽ suy giảm.

Đợi đến khi Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán hoàn toàn thất vọng về Trình Dịch Thư, để cậu ta đến bên Chử Tự Trạch, không còn bị gia đình ngăn cản, liệu bọn họ còn có thể diễn vở bi kịch đôi uyên ương chịu khổ mà vẫn yêu nhau thắm thiết được nữa không?

Sau khi gợi mở vấn đề, Chu Bác Ngôn tiếp tục hỏi về nguyên nhân vụ tai nạn xe.

Chu Cảnh Xán trả lời: "Ở hiện trường xảy ra tai nạn có vết dầu loang, nhưng khu vực đó lại không có camera giám sát, không tra được ai là kẻ làm chuyện này, ba đã cho người tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra thủ phạm."

Phùng Sương Vân nghĩ lại mà vẫn thấy sợ hãi: "Cũng may lần này là Tiểu Thư đến tìm con, nếu không thì…"

Chu Bác Ngôn không ngạc nhiên khi bọn họ vẫn chưa tìm ra manh mối, nhà họ Chu có tiền, nhưng chưa đủ quyền lực để thao túng mọi thứ. Hơn nữa, Trình Dịch Thư ra tay rất kín kẽ, lại có Chử Tự Trạch giúp dọn dẹp dấu vết.

Nguyên chủ và Thẩm Ý sống trong một căn biệt thự trên lưng chừng núi, Trình Dịch Thư cũng thường xuyên lui tới, vì vậy cậu ta nắm rõ tình hình xung quanh khu vực này.

Hôm đó, khi biết Chu Bác Ngôn sẽ ra ngoài tham gia buổi đấu giá, để cản đường hắn, Trình Dịch Thư liền báo cho Chử Tự Trạch về đoạn đường không có camera giám sát mà hắn buộc phải đi qua, Chử Tự Trạch sai người đổ dầu và rải đinh trên đoạn đường đó.

Ban đầu, Trình Dịch Thư chỉ muốn làm cho xe của Chu Bác Ngôn nổ lốp, trì hoãn thời gian hắn đến buổi đấu giá. Nhưng Chử Tự Trạch thì lại muốn mạng của Chu Bác Ngôn.

Kết quả là, xe của Chu Bác Ngôn không chỉ nổ lốp mà còn trượt trên vết dầu, đâm vào vách núi.

Trình Dịch Thư vẫn còn chút lương tâm, sau khi gây chuyện đã gọi điện cho Chu Bác Ngôn. Nhưng nguyên chủ không nghe máy, khiến Trình Dịch Thư lo lắng rằng nguyên chủ thực sự gặp chuyện. Vì thế, cậu ta giả vờ đến biệt thự của Chu Bác Ngôn chơi, sau đó "tình cờ phát hiện" hắn bị tai nạn.

Bởi vì Trình Dịch Thư vốn thường xuyên đến biệt thự, nên hành động này của cậu ta không khiến Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán nghi ngờ.

Chu Bác Ngôn không định vạch trần chuyện này ngay bây giờ, vì hắn chưa có bằng chứng xác thực.

Hiện tại tình trạng của hắn đã ổn định, nên hắn bảo Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán về nhà nghỉ ngơi.

Ở lại bệnh viện một mình, Chu Bác Ngôn cảm thấy vô cùng buồn chán, bèn muốn nhắn tin cho Thẩm Ý, nhưng rồi mới phát hiện, nguyên chủ và Thẩm Ý thậm chí còn chưa kết bạn trên mạng xã hội!

Hệ thống 365 cảm thán: [Ôi chao, ngay cả cách liên lạc với vợ cũng không có.]

Chu Bác Ngôn làm như không nghe thấy câu chế giễu của hệ thống, hắn thầm hối hận vì buổi chiều không nghĩ đến việc trao đổi thông tin liên lạc với Thẩm Ý.

Chủ yếu là do hắn không ngờ rằng, dù đã kết hôn nửa năm, nguyên chủ và Thẩm Ý vẫn chẳng thân thiết hơn người xa lạ là bao.

Trước khi đi ngủ, Chu Bác Ngôn tự nhắc nhở mình, ngày mai nhất định phải thêm liên lạc của Thẩm Ý.

Mà đúng như hắn mong đợi, sáng hôm sau, Thẩm Ý đến bệnh viện.