[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 7

Gương mặt trắng nõn như ngọc của Thẩm Ý hơi ửng đỏ, đã bao nhiêu năm rồi anh chưa từng nghe ai dỗ mình bằng một tiếng "ngoan" như vậy, cứ như đang dỗ một đứa trẻ con.

Chu Bác Ngôn thấy Thẩm Ý đỏ mặt thì tim hắn đập rộn ràng, rất muốn hôn một cái nhưng lại sợ dọa anh sợ, đành phải quay đầu dặn dò bảo vệ: "Ngoại trừ ba mẹ tôi và Thẩm Ý, những người khác đều không được phép vào."

Bảo vệ hỏi: "Vậy thiếu gia Trình cũng không được vào sao?"

Chu Bác Ngôn lạnh nhạt đáp: "Đúng."

Không lâu sau khi hắn căn dặn, 365 đã báo cáo lại với hắn: [Chử Tự Trạch dặn dò Trình Dịch Thư không được tỏ ra quá hoảng hốt trước mặt hai người, tránh để bị phát hiện đã làm chuyện xấu.]

Chu Bác Ngôn đáp: [Vậy chẳng lẽ giữ bình tĩnh thì chứng tỏ bọn họ không làm sao?]

365: [À…]

Chu Bác Ngôn: [Tôi không có ý làm khó cậu, cứ tiếp tục theo dõi bọn họ, có gì lập tức báo lại.]

365: [Rõ.]

Sau khi chỉ thị đã rõ ràng, Trình Dịch Thư quay lại bệnh viện nhưng bị chặn ngoài cửa, cậu ta nói thế nào bảo vệ cũng không cho vào.

Không thể vào được, Trình Dịch Thư đành gọi điện mách lẻo với Phùng Sương Vân. Mãi đến khi Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân đến nơi, cậu ta mới uất ức nói: "Mẹ, anh không cho con vào thăm, chắc chắn là do Thẩm Ý nói gì đó!"

Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân đều biết rõ Trình Dịch Thư không thích Thẩm Ý.

Trước đây Phùng Sương Vân đã nhiều lần nhắc nhở cậu ta, nếu Thẩm Ý đã kết hôn với Chu Bác Ngôn, thì hoặc là gọi anh là anh dâu, hoặc là gọi anh rể theo lễ nghi gia đình, nhưng Trình Dịch Thư chưa bao giờ chịu thay đổi cách gọi.

Lần này, Phùng Sương Vân không còn kiên nhẫn sửa cách gọi của Trình Dịch Thư như mọi khi, giọng nói nghiêm nghị hơn hẳn: "Tiểu Thư, mẹ đã nói rồi, con phải gọi Tiểu Ý là anh dâu hoặc anh rể. Nếu cứ tùy tiện gọi thẳng tên, để người ngoài nghe thấy, chẳng lẽ con muốn họ nói con không có giáo dưỡng sao?"

Phùng Sương Vân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghiêm khắc với cậu ta như vậy, việc này khiến Trình Dịch Thư cực kỳ khó chịu.

"Tại sao con không thể gọi thẳng tên chứ? Giữa anh con và anh ta chẳng qua là một cuộc liên hôn, sớm muộn gì cũng ly hôn thôi!"

Lời nói thản nhiên của Trình Dịch Thư khiến Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán đều sững sờ.

Phùng Sương Vân nhớ lại khi bàn bạc chuyện này với Chu Bác Ngôn, chỉ có ba người bọn họ ở đó. Bà vội vàng kéo Trình Dịch Thư ra xa bệnh phòng hơn, Chu Cảnh Xán cũng lập tức theo sau.

Khi không còn ai chú ý, Phùng Sương Vân hạ giọng hỏi: "Con đã nghe thấy?"

"Phải." Trình Dịch Thư ban nãy còn hơi hối hận vì lỡ miệng, nhưng bây giờ đã nói ra rồi, cậu ta cũng chẳng thèm giấu nữa: "Đúng vậy, lúc trước khi mọi người bàn bạc, con đã nghe được. Nếu đã như vậy, dựa vào đâu mà bắt con phải tôn trọng Thẩm Ý?"

Trình Dịch Thư bướng bỉnh ngẩng cao đầu, không cảm thấy mình có gì sai.

Phùng Sương Vân nhìn Trình Dịch Thư với ánh mắt vô cùng phức tạp. Bà im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Mẹ không quan tâm con đã nghe thấy gì, sau này không được nhắc lại chuyện đó với ai, còn nữa, trước đây Bác Ngôn không thích Tiểu Ý, nhưng sau này chưa chắc đã không thích."

Trình Dịch Thư bĩu môi, Chu Bác Ngôn và Thẩm Ý đã kết hôn nửa năm mà vẫn chưa có tình cảm, sau này còn có thể phát triển sao?

Chu Bác Ngôn cưng chiều cậu ta, cậu ta không thích Thẩm Ý, vậy cả đời này Thẩm Ý cũng đừng mong làm anh dâu của cậu ta.

Thấy Trình Dịch Thư không phản bác, Phùng Sương Vân tiếp tục nói: "Cuối cùng, mẹ muốn nhắc con, dù sau này Tiểu Ý có ly hôn với Bác Ngôn hay không, con cũng phải giữ thái độ tôn trọng tối thiểu với cậu ấy, đây là vấn đề giáo dưỡng, con nghe rõ chưa?"

Những lời của Phùng Sương Vân khiến Trình Dịch Thư khó chịu, mắt đỏ hoe, cậu ta lớn tiếng phản bác: "Anh ta đáng để con tôn trọng sao? Anh ta có tư cách gì để con phải tôn trọng? Mẹ lúc nào cũng nói giáo dưỡng, giáo dưỡng! Ba mẹ con đã mất từ lâu, con không có ai dạy dỗ cả!"

Nói xong, Trình Dịch Thư vừa lau nước mắt vừa chạy đi. Trong lòng cậu ta rất rõ, nói như vậy sẽ khiến Phùng Sương Vân đau lòng, nhưng đồng thời bà cũng sẽ cảm thấy áy náy.

Quả nhiên, Phùng Sương Vân thực sự cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến việc sắp vào gặp Chu Bác Ngôn, bà cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc để tránh bị hắn và Thẩm Ý nhận ra điều bất thường.

Chu Bác Ngôn thông qua hệ thống, đã sớm biết chuyện xảy ra bên ngoài, hơn nữa cũng đã nghĩ ra cách đối phó.