Những thế giới trước đây hắn đều nghiêm túc làm nhiệm vụ, nhưng từ khi rơi vào lưới tình ở thế giới này, bản chất hồ ly tinh của hắn liền bộc lộ.
Quần áo của Chu Bác Ngôn đúng là bị dính chút nước mưa, nhưng cũng chưa đến mức phải thay. Nhưng sau khi nghe hệ thống nói Lăng Phong là tình địch, hắn liền lập tức chạy vào một cửa hàng đồ hiệu, mua nguyên một bộ trang phục mới.
Khi hắn bước ra sau khi thay đồ, nhân viên cửa hàng lập tức sững sờ.
Đừng nói nhân viên cửa hàng, ngay cả Thẩm Ý cũng bị mê hoặc một cách rõ ràng.
Lăng Phong ngồi đối diện cũng ngây người trong chốc lát, chủ yếu là vì hình tượng của Chu Bác Ngôn bây giờ hoàn toàn khác so với trước đây hắn từng thấy.
Trước kia Chu Bác Ngôn luôn nghiêm chỉnh, đoan trang, không bao giờ nói năng tùy tiện.
Nếu không phải vì khuôn mặt này vẫn là của hắn, Lăng Phong thật sự không thể liên hệ người giờ đây đang tỏa ra khí thế rực rỡ chẳng khác nào một con công đang xòe đuôi khoe sắc trước mặt với Chu Bác Ngôn trước đây.
Thẩm Ý được Chu Bác Ngôn nhắc nhở mới nhớ ra phải giới thiệu: "Đây là Lăng Phong, bạn của tôi."
Lăng Phong có ngoại hình không tệ, bởi vì là con lai nên các đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc sảo, anh ta đeo một cặp kính, trông có vẻ nho nhã hơn.
Nhưng Chu Bác Ngôn không cảm thấy có chút nguy cơ nào. Hệ thống đã nói với hắn rằng Lăng Phong theo đuổi Thẩm Ý ba năm mà vẫn chưa thành công.
Chu Bác Ngôn thoải mái vươn tay về phía Lăng Phong, bộ dạng vô cùng thân thiện: "Chào cậu."
Lăng Phong thật ra không muốn đối xử quá tử tế với hắn, dù sao bọn họ cũng xem như tình địch.
Nhưng vì Thẩm Ý có mặt ở đây, anh ta phải nể mặt Thẩm Ý: "Chào anh."
Hai người đơn giản bắt tay rồi buông ra, trong lòng âm thầm so kè, nhưng không để Thẩm Ý nhìn ra bất kỳ điểm bất thường nào.
Quần áo của Chu Bác Ngôn hôm nay thực sự quá mức gợi cảm, Thẩm Ý liếc một cái, rồi thu lại ánh mắt, nhưng chưa được bao lâu lại không nhịn được mà liếc thêm lần nữa.
Chu Bác Ngôn suýt nữa bật cười vì phản ứng của anh, hắn ghé sát tai Thẩm Ý, thì thầm bằng giọng trầm thấp: "Em muốn nhìn thì cứ nhìn, sờ cũng được."
Mặt Thẩm Ý từ cổ đến tai lập tức đỏ bừng, anh trừng mắt nhìn hắn nhưng chẳng có chút uy hϊếp nào cả. Đây là nơi công cộng, hơn nữa còn có người ngồi đối diện! Sao người này có thể tùy tiện như vậy chứ?!
Thấy xung quanh có không ít ánh mắt đang nhìn qua, Thẩm Ý bắt đầu không vui, cuối cùng không chịu được nữa, trực tiếp đưa tay cài lại cúc áo giúp Chu Bác Ngôn.
Nhìn hành động của anh, trong lòng Lăng Phong chua xót vô cùng.
Nếu chỉ là Chu Bác Ngôn cố tình khoe khoang, anh ta sẽ chẳng thèm để ý, nhưng phản ứng của Thẩm Ý thì lại khác.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy Thẩm Ý ngoan ngoãn như vậy, cũng chưa từng thấy anh ngượng ngùng nhưng lại mang theo chút ngọt ngào đến thế.
Rất rõ ràng, Thẩm Ý hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Lăng Phong mím môi, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, đứng dậy nói: "Tiểu Ý, tôi ăn no rồi, phải về công ty làm việc tiếp, tôi đi trước đây."
Thẩm Ý vừa cài xong chiếc cúc cuối cùng, nghe vậy thì gật đầu: "Được, anh vất vả rồi."
Lăng Phong nhìn Thẩm Ý một cái, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Thẩm Ý nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần, thu hồi ánh mắt thì lại thấy Chu Bác Ngôn đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy u oán.
Anh khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Giọng điệu của Chu Bác Ngôn có chút ghen tuông:
"Em chưa từng nói với anh câu "vất vả rồi" bao giờ."
Thẩm Ý bật cười: "Hóa ra là chuyện này? Anh Chu, anh có phải quá thích ghen tuông rồi không?"
Lăng Phong dù sao cũng là người làm việc giúp anh, nói một câu "vất vả rồi" là chuyện bình thường, chỉ là chuyện này Chu Bác Ngôn lại không biết.
Chu Bác Ngôn dịch người lại gần, vòng tay ôm lấy eo anh, trong lòng thầm cảm thán: Thật nhỏ.
"Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, anh đều để tâm, ghen cũng là chuyện bình thường."
Trước mặt Thẩm Ý, Chu Bác Ngôn chưa bao giờ che giấu suy nghĩ thật của mình, chính vì thế mà anh luôn có cảm giác an toàn khi ở bên hắn.
"Đúng rồi, chẳng phải anh bảo muốn ăn sao? Tôi ăn xong rồi, nếu anh muốn thì gọi thêm món đi."
Bây giờ đã hơn mười một giờ, Chu Bác Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh ăn ở đây, em ăn thêm chút nữa với anh đi, ăn xong anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."
Công ty của nguyên chủ phát triển không tệ, nhưng quy mô không quá lớn. Hiện tại Chu Bác Ngôn đang mở rộng nó, trong vòng ba tháng nữa, hắn nhất định sẽ đổi sang một tòa nhà văn phòng mới, đến lúc đó hắn sẽ dẫn Thẩm Ý đến công ty.
Thẩm Ý không có ý kiến.
Nhưng chỉ là lúc đó không có ý kiến, còn khi đồ ăn được dọn lên, anh lập tức có ý kiến ngay, bởi vì trong suốt bữa ăn, Chu Bác Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Lăng Phong trước đây còn biết nghe lời cảnh cáo của anh, nên chỉ thỉnh thoảng mới liếc nhìn, nhưng ánh mắt của Chu Bác Ngôn thì đúng nghĩa là công khai không kiêng nể ai cả.
Ở nhà đã vậy, ra ngoài cũng không chịu thu lại một chút.
Thẩm Ý nhắc nhở: "Ăn uống đàng hoàng đi, đừng cứ nhìn tôi mãi."
Chu Bác Ngôn nuốt thức ăn trong miệng, cười đáp: "Anh cũng không biết tại sao, chỉ là cứ cảm thấy nhìn em thế nào cũng không đủ."
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến tim Thẩm Ý mềm nhũn.
Thật ra anh cũng rất thích cảm giác được hắn nhìn mình như vậy.
Dù xung quanh có bao nhiêu người, trong mắt Chu Bác Ngôn dường như chỉ có duy nhất một mình anh.
Chu Bác Ngôn cũng nhận ra, Thẩm Ý càng ngày càng dung túng cho hắn, vậy thì đừng trách hắn được đà lấn tới.
Hắn không phải người tốt gì, hắn là hồ ly, mà hồ ly một khi đã nhận định bạn đời thì tất nhiên sẽ không ngừng trêu chọc, tranh giành và chiếm lấy.