Đồng Thời Trở Thành Hệ Thống Của Bốn Nam Chính

Chương 9

Nho Môn.

Mạnh Xuân Thu đem những quyển sách mà hiệu sách thu thập được chất đống trước mặt, gã lặng lẽ chờ đợi vị đại học sĩ trước mặt cầm bút Xuân Thu tiến hành bình trắc.

Bút Xuân Thu là bảo khí dùng để kiểm tra đo lường tài văn chương, có thể trực tiếp định ra cấp bậc thi cử của các học sinh.

Mạnh Xuân Thu nhìn những sư huynh sư muội không bằng mình, đắc ý hếch cằm.

Tuy rằng gã học Nho không giỏi, nhưng gã có tiền mà, trực tiếp dùng tiền thuê người chép sách. Cứ như vậy, lo gì gã không thể trực tiếp tiến vào thi hương được?

Tuy rằng gã cũng không chắc chắn, với tài học của mình liệu có thể thông qua thi hương để đến thi hội hay không, nhưng tóm lại cũng hơn những người khác một bậc.

Nhưng điều khiến gã kinh hãi chính là, khi vị đại học sĩ đi đến trước mặt gã, bút Xuân Thu khẽ chấm một cái, chiếu ra mấy hàng chữ.

[Thương Quốc, Việt Châu, phủ thí.]

Thấy chưa, gã đã nói rồi mà. Từ từ, là phủ thí?

Phủ thí trước đó là đồng thí. Nói cách khác, gã tiêu phí nhiều tiền như vậy, mới chỉ vào được vòng thi thứ hai?

"Sao có thể?" Mạnh Xuân Thu không thể tin được mà nói.

Vị đại học sĩ vốn rất quen thuộc với Mạnh Xuân Thu, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng suy sụp của gã, không khỏi đồng tình nói: "Bút Xuân Thu kiểm tra đo lường được, những quyển sách này của ngươi, không hề tồn tại tài văn chương."

Sao có thể!

Chỉ cần là người chép sách, mặc kệ học vấn của hắn ra sao, dù là dân thường áo vải, hay là đại nho đại quan, toàn bộ đều sẽ nhiễm một vài phần tài văn chương.

Nói cách khác, đây là tín ngưỡng, đây là nơi tâm hướng về.

Cũng bởi vậy, Mạnh Xuân Thu như thế nào cũng không ngờ tới, thứ mà gã dùng bạc thật đổi lấy lại là đồ giả!

Mà không có tài văn chương, chỉ có thể đại biểu một điều!

Đó chính là người này dù sao chép sách của Nho gia, nhưng trong lòng đối với tất cả mọi thứ của Nho gia đều không tán đồng, có lý niệm và ý tưởng của riêng mình.

Sao có thể, trên đời này làm sao lại có người ngang ngược như vậy!

Sau khi ăn xong bữa sáng, Hám Từ với Khổng Nhất, Trương Sinh cùng nhau dọc phố mua sắm đồ dùng cần thiết.

Địa điểm phủ thí ở Việt Châu, cách nơi họ đang ở một khoảng khá xa, đi xe ngựa theo quan đạo cũng mất mười ngày trở lên.

"Việt Châu xem như đoạn đường tương đối giàu có của Thương Quốc, giá cả quán trọ bên đó tương đối đắt đỏ. Đến lúc đó Hám Từ cứ ở chung phòng với ta." Khổng Nhất nói đến hăng hái thì bị Trương Sinh bật ra một tiếng cười nhạo, cắt ngang lời y.

"Dưới Việt Châu có hai mươi huyện thành, mỗi huyện thành người đậu đồng thí cộng lại cũng có hơn trăm người. Đến lúc đó, quán trọ quanh địa điểm thi ở Việt Châu một phòng khó cầu. Với tài lực của ngươi, đừng nói hai người một phòng với Hám Từ, có khi còn phải chen chúc sáu người, tám người một phòng ấy chứ."

"Hám Từ thân thể yếu, đến lúc đó chi bằng ở cùng ta." Trương Sinh nói, "Ta ở Việt Châu có một bất động sản, Hám Từ có thể ở sương phòng bên cạnh ta."

"Đồ nhà giàu!" Khổng Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh.

Y biết Trương Sinh có tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến thế, ngay cả ở Việt Châu cũng có bất động sản.

Sáng sớm hôm sau, Khổng Nhất đã sớm chờ ở nhà Hám Từ. Thấy xe ngựa của Trương Sinh đến, hắn trực tiếp kéo Hám Từ lên xe. Xe ngựa của Trương Sinh rộng rãi hơn của Khổng Nhất không ít, thậm chí trong một góc xe còn bày biện một ít điểm tâm và quả hạch.

"Tới đây, ăn chút đi." Khổng Nhất thuận tay nắm một vốc quả hạch đặt vào tay Hám Từ.

Thấy vậy, Trương Sinh ghét bỏ nói: "Ngươi cũng thật không khách khí."

Khi nhìn về phía Hám Từ, giọng Trương Sinh lại trở nên dịu dàng: "Ta đã hỏi thăm phụ thân rồi, người ra đề phủ thí lần này là Đồ Sinh, một văn hào nổi tiếng ở Việt Châu, văn tài xuất chúng, không màng danh lợi. Tri phủ Việt Châu có thể mời được ông ta ra đề, chắc cũng tốn không ít công sức."

"Đồ Sinh thích nhất đề tài về xã tắc, thơ văn gần đây của ông ấy đều liên quan đến nước. Thái Tuế trị thủy thập nhị long, xuân hạ nắm quyền thu võng công. Năm nay văn chương phỏng chừng cũng có đề về trị thủy này."

Có thể biết trước người ra đề, thăm dò tính nết của người đó, là có thể chuẩn bị trước. Đương nhiên không phải ai cũng có thể tìm hiểu được những tin tức này. Gia thế Trương Sinh không tệ, cha mẹ đều là phú hào có tiếng ở vùng Việt Châu. Nghe nói tổ tiên hắn ở triều đình cũng có chút thế lực, bây giờ xem ra quả thật như vậy.

Đề tài trị thủy không khó, khó là làm sao viết cho hay, viết cho sâu sắc.

Ba người bắt đầu cẩn thận cân nhắc, thảo luận với nhau, dẫn có sách, mách có chứng, thu được không ít lợi ích. Đến khi hứng thú nổi lên, họ thậm chí còn trò chuyện lan man, nói những giải thích độc đáo của riêng mình. Đến lúc này, họ mới phát hiện kiến thức của Hám Từ đã tăng lên không ít.

Hắn dẫn chứng phong phú, trích dẫn rất nhiều câu nói và sự tích mà họ chưa từng nghe qua để chứng minh quan điểm của mình, mang đến cho họ sự dẫn dắt rất lớn.

Sau khi nói chuyện với nhau xong, vẻ mặt Trương Sinh phức tạp, hắn lặng lẽ nhìn Hám Từ nói: "Nửa tháng không gặp, khoảng cách giữa ta và ngươi càng ngày càng lớn."

Xe ngựa ngày đêm đi không ngừng, rất nhanh đã đến địa giới Việt Châu. Trong mười ngày này, ngay cả Khổng Nhất thường ngày lười biếng cũng gắng gượng đọc hết bốn năm quyển sách. Cho đến khi tiếng ồn ào xung quanh truyền đến, y mới buông quyển sách trên đầu xuống, vén rèm nhìn ra bên ngoài.

"Hiệu sách ở Việt Châu nhiều thật đấy."

Nhìn ra xa, gần như cứ vài dặm lại có thể thấy một hiệu sách. Việc buôn bán của các hiệu sách không tệ, người ra vào đông đúc. Cho đến khi đến một đoạn đường vắng vẻ, đám người mới dần dần thưa thớt. Chờ đến khi xe ngựa dừng lại ở một trang viên rộng lớn và cổ kính, Khổng Nhất không nhịn được lại nhỏ giọng mắng một câu "đồ nhà giàu".

Lúc này Hám Từ cũng không nhịn được mà gật đầu tán đồng.

Khi họ xuống xe, lập tức được quản gia đang chờ sẵn kéo vào nội viện. Họ dọc đường đi xe mệt mỏi, cũng không rảnh lo nói gì, chỉ đơn giản ăn cơm, tắm rửa rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Hám Từ vốn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Nhưng ngay lúc này, trước mắt hắn hiện ra một màn hình.

[ Con trai số 1 của ngươi tâm trạng nặng nề. ]

[Con trai số 1 của ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng.]

Có chuyện gì vậy?

Hám Từ khựng lại một chút, liên tục nửa tháng lên đường, hắn quả thật đã quên mất sự tồn tại của Tạ Cố Tức. Hiện giờ nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, hắn lập tức xem xét trạng thái của Tạ Cố Tức.

Tạ Cố Tức giờ phút này đang đứng ở sân cách đó không xa, cả người đầy máu, trông vô cùng thảm hại. Một đệ tử Kiếm Tông đứng trước mặt y. Giờ phút này gã từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ngạo nghễ nhìn về phía Tạ Cố Tức, trong mắt mang theo vài phần khinh thường:

"Quả nhiên, cũng chỉ có thứ phế vật như ngươi mới liều mạng vì một thứ đồ hư hỏng như vậy. Phế vật với phế vật, đúng là đồng bệnh tương lân."

Nói xong câu đó, mấy đệ tử Kiếm Tông bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ cười nhạo.

Mà thứ đồ hư hỏng mà đệ tử Kiếm Tông kia nhắc đến tất nhiên chính là người máy bảo mẫu mà Hám Từ đã bỏ ra số tiền lớn để mua. Giờ phút này trên người người máy bảo mẫu đã xuất hiện những vết loang lổ, ngay cả cánh tay máy ban đầu cũng bị phá hủy đến rơi rớt tan tác. Toàn bộ cảnh tượng trông vô cùng hung tàn.

Hám Từ thấy một màn như vậy, khẽ trầm mắt xuống.

……