Tạ Cố Tức cảm thấy hơi ấm trên người mình đang chậm rãi hạ xuống, máu từ vết thương trên miệng y chảy ra. Tinh thần y bắt đầu từng bước tan rã.
Có một khoảnh khắc y cảm giác mình giống như sắp chết.
Ngay lúc này, y nghe được bên tai truyền đến giọng nói đứt quãng, không rõ ràng lắm của người máy.
[Đã mở chế độ giám hộ phụ huynh.]
Chế độ giám hộ phụ huynh, có ý gì?
Y nghĩ tới hai chữ Phục Hy viết bên cạnh chữ phụ thân.
Phục Hy đến sao?
Y có chút không thể tin tưởng, lại cảm thấy có chút hoang đường và một niềm hy vọng khó tả.
Máu tươi nhạt nhòa chảy ra từ vết thương trên miệng y.
Liệu khi Phục Hy nhìn thấy y như thế này, hắn sẽ hối hận chứ? Hắn sẽ hủy bỏ quan hệ giữa họ, sẽ thu hồi người máy kia sao?
Rốt cuộc, y đã không bảo vệ tốt món quà Phục Hy tặng cho y.
Bộ não nặng trĩu của Tạ Cố Tức bắt đầu vận hành, suy nghĩ miên man. Tiếng của những đệ tử Kiếm Tông xung quanh giống như cách một lớp sa, nghe không rõ ràng.
Xung quanh yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng bánh răng máy móc nào.
Phục Hy có phải là không muốn nhận y nữa không?
Y bắt đầu thở hổn hển từng ngụm, tay nắm chặt kiếm gỗ bên cạnh, ánh mắt dừng trên người tên đệ tử cầm đầu.
Y muốn gϊếŧ gã.
[Con trai ta, về nguyên tắc mà nói, ta không hy vọng con bị thương, đặc biệt là trong những chuyện nhỏ nhặt thế này.]
[Về phần người máy này…]
[Ta sẽ không lấy đi, nhưng ta hy vọng con có thể thu thập hết các bộ phận của nó, sau đó sửa chữa nó cho tốt.]
Mắt Tạ Cố Tức sáng lên, đặc biệt là khi nghe được Phục Hy sẽ không cho y người máy mới, khóe miệng y hơi nhếch lên một góc độ không rõ ràng.
“Phụ thần.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi Phục Hy như vậy.
Giọng y nhỏ và nhẹ, nhưng lại mang theo chút vui sướиɠ.
Không biết có phải do tâm trạng thay đổi hay không, y thế mà cũng cảm thấy giọng nói lạnh băng và cứng rắn thường ngày của Phục Hy trở nên dịu dàng hơn. Hắn dường như nhìn ra ý đồ của y: “Con muốn phản kích?”
“Vâng.” Tạ Cố Tức nhẹ giọng đáp một tiếng.
Y khẩn trương mím môi, có chút sợ hãi Phục Hy sẽ không thích cách đáp lại của mình.
Trong truyện thế gian, cha mẹ dường như đều thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh.
Vậy Phục Hy thì sao?
Phục Hy cũng như vậy sao?
Ngón tay y không tự chủ được lay động kiếm gỗ, có chút không cam lòng nghĩ, nếu Phục Hy bảo y không phản kích, vậy lần này y sẽ nghe lời Phục Hy.
Nhưng ngoài dự kiến của y, Phục Hy lại khẽ cười một tiếng, cảm giác lạnh lùng máy móc trong khoảnh khắc này lộ rõ không nghi ngờ.
“Nếu con phản kích khiến ta vừa lòng, ta sẽ cho con một phần thưởng.”
Mắt Tạ Cố Tức sáng rực lên, không phải vì phần thưởng, mà là vì sự dung túng của Phục Hy.
“Vâng.” Y thấp giọng đáp nhẹ một câu, ngay sau đó lại vì đau đớn mà nằm xuống đất. Y ngửa đầu, nhìn mấy tên đệ tử Kiếm Tông đang tiến về phía mình. Khoảng cách giữa hai bên ngày càng ngắn lại, những lời lẽ bẩn thỉu cũng ngày càng gần hơn.
“Tạ Cố Tức à Tạ Cố Tức, ngươi nên may mắn Kiếm Tông không có truyền thống đồng môn tương tàn. Nếu không vừa rồi ngươi đã cùng cái thứ đồ bỏ đi này bị chết tan xác rồi.”
Tên đệ tử cầm đầu rất bất mãn với vẻ phản kích vừa rồi của Tạ Cố Tức.
Loại kiến hôi này nên nhận mệnh, phủ phục dưới chân bọn họ. Gã ngồi xổm xuống, muốn nhìn vẻ giãy giụa, hối hận của Tạ Cố Tức, nhưng ngay lúc này, con kiến mà gã cho rằng đã từ bỏ giãy giụa, từ bỏ phản kháng, đột nhiên ngồi dậy. Thanh kiếm gỗ trong tay y giờ phút này giống như hóa thân thành một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào mắt gã.
Lưỡi kiếm cùng với toàn bộ linh khí cọ qua mí mắt, đánh thẳng vào đôi mắt gã.
Một cổ tĩnh mịch ( yên lặng và vắng vẻ, không có hoạt động xảy ra ), giống như hơi thở tử vong lan tỏa theo lưỡi kiếm.
Con người sợ chết, tu sĩ cũng vậy.
Không, nói đúng hơn, tu sĩ vì biết rõ mình sẽ sống lâu trăm tuổi, vậy nên càng sợ chết hơn người thường.
Mũi kiếm sắc nhọn đã đâm thủng mắt gã, máu và cảm giác đau đớn trong khoảnh khắc này như hình với bóng bao vây, bao phủ gã. Giờ phút này gã nên đứng lên, nên lập tức dùng kiếm trên tay đánh trả Tạ Cố Tức, nên cười ha ha, chế nhạo Tạ Cố Tức vọng tưởng dùng thân phận phù du hám thụ mà làm mình bị thương. Gã nên mạnh mẽ nói cho đối phương biết, kẻ hèn mọn Luyện Khí tầng hai, giống như phàm nhân, không thể làm tổn thương gã, kẻ có tu vi cao hơn y tận sáu tầng.
Nhưng gã lại không nói được gì.
Đôi mắt gã trợn to, trong khoảnh khắc đó, gã cảm giác mình giờ phút này đã biến thành một khối thi thể lạnh băng, trên người xuất hiện vô số vết thương. Máu tươi từ vết thương chảy xuống nhạt nhòa, tích thành vũng máu xung quanh.
Cảnh tượng tử vong chỉ xuất hiện một lần, liền tan biến trước mắt.
Khi gã tỉnh táo lại, liền nhìn thấy Tạ Cố Tức lại nhấc thanh kiếm gỗ trong tay lên.
Thanh kiếm gỗ đã dính máu tươi của hắn.
Máu theo những vân gỗ bóng loáng trượt xuống, thanh kiếm gỗ này vốn không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho gã. Nhưng gã lại cảm thấy toàn thân đau đớn.
“Ta có phải sắp chết không?” Gã quay đầu nhìn về phía đệ tử Kiếm Tông bên cạnh.
Những đệ tử Kiếm Tông đó lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ vừa định nói gì đó, ngay sau đó họ liền nhìn thấy tên kia chậm rãi cầm lấy kiếm trong tay. Thanh kiếm kia vừa nãy chưa từng rời khỏi vỏ, hiện tại đã rời, nhưng kiếm trong tay gã lại không phải hướng về phía kẻ địch của mình.
Mà là chính gã.
Gã đang tự sát!
Sao gã có thể tự sát!
Tu sĩ rất ít khi có ý niệm tự sát.
Ý chí của họ kiên định, mục tiêu rõ ràng và duy nhất, đặc biệt là đệ tử Kiếm Tông, phần lớn gặp mạnh thì càng mạnh, thà gãy chứ không chịu cong, có cốt khí và kiếm tâm riêng.
Nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự vượt ngoài dự đoán của họ. Đến khi họ phản ứng lại, trên người tên đệ tử Luyện Khí tầng tám kia đã đầy vết máu, mùi tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, khiến người buồn nôn.
Khi trưởng lão Kiếm Tông vội vã chạy tới hiện trường, liền phát hiện vài tên đệ tử Luyện Khí kỳ chia thành hai phe.
Một phe, vài tên đệ tử vây quanh một người đệ tử Luyện Khí tám tầng hỏi han ân cần; phe còn lại, thiếu niên sắc mặt tái nhợt, khi nhìn thấy ông ta, thanh kiếm gỗ trong tay rơi xuống, y như mất máu quá nhiều, ngã xuống đất.
Trưởng lão biết thiếu niên này.
Gần như mỗi lần ông xử lý tranh cãi giữa các đệ tử trong môn, đều có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên, hơn nữa thường thường thiếu niên đều ở thế yếu.
Lần này thoạt nhìn lại bị ức hϊếp.
Trưởng lão theo bản năng muốn tiến lên, kết quả vừa bước một bước, liền phát hiện ống tay áo mình bị người giữ lại. Ông quay đầu lại, nhìn thấy một đệ tử ở phe trước đó hai mắt ngấn lệ cầu xin ông: “Trưởng lão, cứu mạng!”
Các ngươi thế này còn cần cứu mạng?
Trưởng lão đang bực bội, ông nhìn chăm chú vào tên đệ tử Luyện Khí tầng tám kia, liền thấy trên người tên đệ tử kia đầy vết thương. Máu tươi từ vết thương gã trượt xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất khô nứt.
Những vết thương này không nghiêm trọng lắm, theo lý mà nói, cũng không gây ra tổn thương bản chất nào cho một đệ tử Luyện Khí tám tầng.
Nhưng khi trưởng lão nâng tay chạm vào vết thương kia, liền phát hiện một cổ hơi thở tĩnh mịch lan tỏa xung quanh.
“Đây là… Kiếm khí! Trong các ngươi có người lĩnh ngộ kiếm khí?” Trưởng lão cảm thấy vô cùng bất ngờ. Ông có thể cảm giác được kiếm khí này còn non nớt, nhỏ bé, nhưng lại vô cùng hung ác. Nếu không phải chênh lệch quá lớn, trưởng lão còn cảm thấy mình có thể bị kiếm khí này cắn một miếng thịt.
“Luyện Khí kỳ lĩnh ngộ kiếm khí, cũng là một thiên tài.” Trưởng lão vừa nói xong, ngay sau đó, ông liền nhìn thấy những đệ tử Luyện Khí kỳ trước mặt, từng người trên mặt giống như nhìn thấy quỷ vậy.
“Trưởng lão, ngài vừa nói kiếm khí? Sao có thể, Tạ Cố Tức sao có thể lĩnh ngộ kiếm khí.” Rốt cuộc, trong một mảnh trầm mặc, một đệ tử Luyện Khí không nhịn được mở miệng, nói ra nghi hoặc của mọi người.
“Ngươi nói là Tạ Cố Tức lĩnh ngộ.” Trưởng lão trong lòng kinh hãi.
Ông quay đầu nhìn về phía Tạ Cố Tức, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện Tạ Cố Tức giờ phút này đang ngồi xếp bằng tại chỗ, tu vi trên người y đang tăng trưởng theo một phương thức không thể tưởng tượng.
Luyện Khí tầng ba, Luyện Khí tầng bốn……
Quá nhanh.
Đây quả thực là quá nhanh.
“Trưởng lão, y không phải là…” Bên cạnh một đệ tử vừa muốn nói ra ba chữ “nhập ma”. Ngay sau đó, gã đã bị trưởng lão cho một ánh mắt làm cho kinh hãi.
Gã há to miệng, trong miệng không phát ra một tiếng động.
Cả người gã bị uy áp của trưởng lão khóa chặt. Trực giác nói cho gã biết, chỉ cần mình phát ra một chút âm thanh, nghênh đón gã sẽ là một đòn trí mạng của trưởng lão.
Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn tu vi của Tạ Cố Tức giống như uống nước mà điên cuồng tăng lên.