Đồng Thời Trở Thành Hệ Thống Của Bốn Nam Chính

Chương 8

Sau khi trở thành hệ thống, thời gian Hám Từ dành cho việc ngâm nga cũng ít đi rất nhiều. Phần lớn thời gian, hắn hoặc là ôn tập kiến thức cũ, hoặc đọc các loại sách vở khác nhau.

Quốc gia nơi hắn đang ở hiện tại gọi là Thương Quốc. Ở Thương Quốc, Nho gia là học phái lớn mạnh nhất. Từ khi sinh ra, mọi học sinh đều được dạy rằng: “Thế gian trăm nhà, không bằng tư tưởng Nho gia.” Nhưng Thương Quốc cũng không thực thi chính sách bài trừ bách gia, độc tôn Nho học.

Quốc gia coi trọng sự cân bằng. Bởi vậy trong các hiệu sách, người ta vẫn có thể dễ dàng tìm thấy các tác phẩm của Đạo gia, Mặc gia, Pháp gia.

Trước đây, Hám Từ vì bận rộn nên chưa từng đọc mấy thứ này. Nhưng giờ rảnh rỗi hơn, hắn bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Khi Khổng Nhất đến tìm hắn, liền trông thấy chồng sách bên cạnh Hám Từ đã xếp cao như núi.

“Ta nói, mấy ngày gần đây sao không thấy mặt ngươi, hóa ra là lén tụi ta đọc sách.” Khổng Nhất tiện tay rút một quyển trong đống sách kế bên, thấy bên trong chi chít chữ viết thì nửa đùa nửa kinh ngạc nói: “Để ta đọc đại một đoạn, xem ngươi có phải kiểu học vẹt nhai cả quyển như nuốt táo hay không.”

Khổng Nhất đọc vài đoạn, phát hiện Hám Từ đối đáp trôi chảy, khiến cậu ta không khỏi âm thầm nghi hoặc.

Người khác không biết, nhưng Khổng Nhất sống chung với Hám Từ lâu như vậy, dĩ nhiên biết rõ hắn ghét nhất là đọc sách và học thuộc lòng. Mỗi lần phụ thân giao bài tập thuộc lòng, tuy Hám Từ vẫn hoàn thành được, nhưng lúc nào cũng kéo dài đến tận phút cuối.

Hiện giờ lại chăm chỉ như thế, khiến áp lực trong lòng Khổng Nhất cũng tăng lên không ít.

Cậu không thể để bị Hám Từ bỏ lại phía sau được!

Sau này thi phủ thí, viện thí, thi hương, cậu sẽ theo sát Hám Từ từng bước!

Chẳng qua lần này cậu đến tìm Hám Từ cũng không phải vì chuyện đọc sách. Cậu đưa tay đè quyển sách trước mặt Hám Từ lại, nói:

“Ngươi quên hôm nay là ngày gì à? Hôm nay là ngày công bố danh sách đồng thí đấy. Nếu đi ngay bây giờ, vẫn còn kịp tranh chỗ phía trước.”

Sau khi có kết quả đồng thí, Hám Từ có thể dựa theo danh sách đó mà báo danh tham gia phủ thí.

Nghe đến đây, Hám Từ như sực tỉnh. Tính toán lại thời gian, quả thực đã hơn nửa tháng trôi qua. Khi hắn đứng dậy khỏi án thư, Khổng Nhất không khỏi lùi lại một bước.

Cậu giơ tay ướm thử chiều cao giữa hai người, trên mặt mang theo chút khó tin mà nói: “Ngươi gần đây cao lên phải không? Nửa tháng trước, ngươi còn chỉ cao đến vai ta, giờ đã tới tận cằm ta rồi.”

Tuy vẫn thấp hơn cậu, nhưng Hám Từ cao lên, vóc người lại càng thêm mảnh khảnh, dáng vẻ cũng càng thêm tuấn tú thanh thoát.

"Cao lên sao?"

Hám Từ khựng lại một chút, không chắc chắn gật đầu. Gần nửa tháng nay, hắn không hề giống những hệ thống đời trước, luôn luôn kè kè bên cạnh Tạ Cố Tức, chăm sóc cuộc sống thường ngày và an nguy của cậu. Ngược lại, hắn căn bản không để Phục Hy xuất hiện.

Khi hắn còn chưa chạm đến con đường tu chân, hắn cần thiết phải giữ cho Phục Hy sự thần bí.

Đương nhiên, những việc mà các hệ thống trước đây thường làm, những người máy bảo mẫu mà hắn đã mua vẫn có thể đảm đương được. Cũng vì vậy, nửa tháng nay, việc thường xuyên nhất mà Hám Từ làm chính là thông qua liên kết với người máy bảo mẫu để giao đấu với Tạ Cố Tức.

Hắn hiện tại cảm thấy tinh thần và sức lực của mình đều có sự thay đổi, nghĩ rằng đó là do vận động, vóc dáng của hắn cũng cao hơn.

"Đến lúc mua chút vải rồi, khi đó ta sẽ nhờ nương ta may thêm cho hai đứa mình vài bộ, vẫn là lệ cũ, ngươi trả tiền vải." Khổng Nhất đã tính toán xong xuôi. Đến lúc đó, cậu có thể mặc quần áo giống hệt Hám Từ ra ngoài, khiến đám Trương Sinh phải ngưỡng mộ.

"Cảm ơn thẩm thẩm giúp ta." Hám Từ nói lời cảm tạ.

Khi Khổng Nhất dẫn Hám Từ đến địa điểm yết bảng, Trương Sinh và những người khác đã đợi sẵn ở đó. Nước trà và điểm tâm đều đã được mang lên, chỉ là đa số mọi người đều không có tâm trạng ăn uống, họ thường xuyên hướng mắt về phía nha môn huyện, mong ngóng nha môn nhanh chóng mở cửa. Đến giờ Thìn, khi tiếng trống thứ hai của nội nha vang lên, cánh cổng nha môn huyện cuối cùng cũng mở ra, một nha dịch cầm một tờ giấy đóng quan ấn từ bên trong đi ra, dán lên bức tường trước mặt mọi người.

Đợi đến khi nha dịch rời đi, mọi người ùa lên. Đúng lúc này, Khổng Nhất, Trương Sinh và những người khác đã nhanh nhẹn chen vào. Ánh mắt họ quét từ trên xuống dưới, trong đáy mắt đồng thời lộ ra vài phần vui mừng:

"Vào rồi, Hám Từ ngươi vào rồi, đứng thứ 10 trong danh sách."

"Ta cũng vào!" Khổng Nhất hưng phấn chen ra khỏi đám đông. Ở phía sau cậu, Trương Sinh chậm rì rì tiến đến bên Hám Từ nói thêm một câu: "Ta cũng vào, đứng trước cậu ta, chẳng qua thi không lại ngươi, đứng hạng mười một."

Du͙© vọиɠ thắng thua của đàn ông này thật kỳ lạ.

Cùng với đám Hám Từ, Trương Sinh, có người đậu, có người trượt. Người trượt tự nhiên cảm xúc tinh thần sa sút, hẹn nhau trở về. Còn người đậu phủ thí, tự nhiên gặp nhau cùng nhau ăn cơm.

Sắc trời còn sớm, ánh nắng ban mai nhàn nhạt.

Họ tìm một quán hoành thánh ngồi xuống. Những viên hoành thánh mềm mại nổi trên nước dùng trong veo điểm xuyết hành lá và tôm khô, trông vừa tinh tế vừa đẹp mắt. Tuy là quán nhỏ, nhưng lượng thức ăn đầy đặn và vệ sinh.

Hám Từ ngồi xuống, hắn uống trước một ngụm canh nóng, ngay sau đó liền nghe thấy Trương Sinh nói: "Không biết dạo này các ngươi có nghe nói năm nay môn sinh của tiên nhân sẽ xuống núi không?"

"Môn sinh của tiên nhân, là ai, xuống núi làm gì?" Khổng Nhất ngơ ngác ngẩng đầu.

Trên mặt Trương Sinh lộ ra vẻ "quả nhiên là thế", hắn không nhìn Khổng Nhất, ngược lại kiên nhẫn nhìn về phía Hám Từ đang ngồi bên cạnh, thấy trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ mờ mịt tương tự, thì nhỏ giọng giải thích: "Môn sinh tiên nhân chính là ý trên mặt chữ, tục truyền Thương Quốc có thể sừng sững không đổ giữa các nước, chủ yếu vẫn là dựa vào những môn sinh của tiên nhân dũng cảm can gián này."

"Nghe đồn môn sinh tiên nhân bốn năm xuất hiện một lần, họ không phân biệt nam nữ, đều là những người tuấn tú phi phàm, tài năng hiếm có." Trương Sinh vừa nói vừa gắp thêm mấy muỗng ớt cay vào bát của Khổng Nhất đang cắm cúi ăn, đến khi Khổng Nhất vội vàng tìm nước uống, hắn mới sung sướиɠ mà không lộ vẻ gì tiếp tục nói: "Năm ngoái trước khi họ xuất hiện, đều có điềm báo trước. Tỷ như, các hiệu sách cần chép sách nhiều hơn, giá chép sách cũng càng ngày càng cao."

"Một số thư sinh nghèo thi trượt, trong nhà không có gì ăn, đều sẽ nhân cơ hội này chép thêm vài quyển sách, kiếm chút tiền."

Hám Từ nghe đến đây thì khựng lại một chút, liên tưởng đến việc chép những quyển sách kia nửa tháng trước, trong lòng hắn ẩn ẩn có một dự cảm chẳng lành. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Những tiên nhân môn sinh này thu thập những quyển sách đó để làm gì?"

"Thiên hạ có mười phần tài văn chương, người đọc sách chiếm tám phần. Mà hiện giờ tám phần tài văn chương rơi rụng, những tiên nhân môn sinh này liền thông qua phương thức như vậy để thu thập tài văn chương."

Trương Sinh dừng một chút, thấy Hám Từ đã hiểu thì nói: "Mỗi trang giấy của tiên nhân môn sinh đều sẽ có ấn ký chuyên biệt của riêng mình. Thu thập tài văn chương càng nhiều, cấp bậc khảo thí mà họ tham gia sẽ càng cao. Trước đây có lời đồn, có tiên nhân môn sinh thu thập được rất nhiều tài văn chương, thế nhưng trực tiếp kinh động đến thiên tử, vượt cấp tiến thẳng vào thi đình."

Thi đình, đó là giấc mộng của biết bao nhiêu người đọc sách.

Cho dù là những người như Hám Từ, Trương Sinh, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, một tiếng trống khua làm tinh thần thêm hăng hái, từ đồng thí đến thi đình.

Tiên nhân môn sinh, quả nhiên bất đồng!

Vừa sinh ra đã có thể đứng ở vạch đích của người khác.

Hám Từ cảm khái xong, cũng không để tâm đến chuyện đó nữa.

Trước đây có lẽ hắn sẽ sinh ra một chút ngưỡng mộ, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn đi theo con đường của riêng mình.

Trong lúc tâm niệm chuyển động, nhớ đến việc trước đây hắn dùng máy viết chữ tự động để chép những quyển sách kia, hắn không khỏi có chút chột dạ.

Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

Cũng không ai nói là không được dùng sản phẩm khoa học kỹ thuật mà.